*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Kiến Định đi ra ngoài, người dẫn anh ấy đi ra vẫn là anh chàng trẻ tuổi đưa anh ấy vào đây, suốt cả đường đi, cậu ta vẫn luôn cúi đầu cho đến khi đưa anh ấy ra đến tận cửa.

Lúc đi đến trước cổng vòm, Trần Bắc đã đứng chờ ở đó cùng ông cụ dẫn họ vào, nhìn không thấy có gì khác thường cả.

Hai người liếc nhìn nhau, Tô Kiến Định cũng không nói gì mà lập tức đi đến phía trước, ông cụ không đi cùng bọn họ.

Khi hai người đi ra cửa lớn, trở lại khách sạn rồi, Trần Bắc mới mím môi, sắc mặt tối tăm nói:

“Căn nhà kia có vấn đề, buổi tối tôi cần quay lại một chuyến để xác định rõ ràng hơn.” Vừa rồi thời gian quá ngắn, chỉ đủ cho anh ta nhìn quanh gần đó, những thứ khác bây giờ vẫn còn trong giai đoạn phỏng đoán, anh ta phải đi nghiệm chứng thì mới có thể xác định được.

“Tối nay không được, Abel đã có lòng cảnh giác, đi thăm dò xem xem người thường xuyên xuất hiện bên người ông ta mấy năm nay, hoặc là sở thích của ông ta, để cho người dưới chú ý đến nhà máy dược mọi lúc, tôi chuẩn bị trở về một chuyến." 

Chuyện này phát triển đến nay cũng không quá có ý tứ muốn che giấu, muốn cứu những người đó ra thì anh ấy phải chủ động phóng ra, trong số đó chỉ có một người hiểu được Abel có thể trấn áp anh ta, cho nên dù thế nào anh ấy cũng phải quay về một chuyến.

Tô Kiến Định nhìn mặt trời chói lọi ở đường chân trời, sắc mặt lại vô cùng tối tăm.

“Anh yên tâm, tôi sẽ đi làm ngay, anh Kiến Định khi nào thì đi? Tôi dặn cấp dưới chuẩn bị sớm cho anh. Trần Bắc nhíu mày một cái rồi nhanh chóng dãn ra, thầm tính toán trong lòng, lại ngẩng đầu hỏi.

“Xuất phát ngay lập tức, tạm thời đừng để lộ chuyện tôi rời đi, có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu.

Abel không phải kẻ ngốc, nếu hành trình của mình bị lộ thì anh ta nhất định có thể đoán được mục đích của chuyến đi này, quả thật là lửa xém lông mày.

“Để tôi đưa anh đi, anh yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách đi qua.” Tô Kiến Định vừa nói xong, Trần Bắc liền đoán được đại khái anh ấy muốn làm gì, mím môi bấm ngón tay, việc này không dễ làm, nhưng không phải không có cách nào.

Chuyện cứ quyết định như vậy, thừa dịp Abel còn chưa biết gì, anh ấy lấy thân phận của Trần Bắc để lên máy bay.

Bên kia, Hoắc Hải Phong khoanh cả tay trước ngực, đứng ở ban công xem kịch hay, tuy rằng hiện tại là ban ngày, Tần Văn Hưng không có khả năng sẽ xuất hiện, nhưng theo tính cách của Dương Thừa Húc thì nhất định sẽ không nhịn được mà chạy đến làm loạn long trời lở đất, anh không tin không lừa ra được con cáo già Tần Văn Hưng kia!

Đúng như Hoắc Hải Phong suy nghĩ, Dương Thừa Húc ngồi ở thư phòng nhưng không có cách nào để chuyên tâm làm việc, tràn ngập đầu óc đều là những lời Hoắc Hải Phong đã nói, ánh mắt vẫn thường liếc sang hướng biệt thự, càng nghĩ càng căm tức, cuối cùng hoàn toàn không áp được lửa giận trong lòng.

Anh ta đơn giản là đi xuống tầng với vẻ mặt bình tĩnh, đúng lúc bắt gặp Trần Mộc Châu vừa trở về từ biệt thự đối diện.

Hiếm khi gặp được Dương Thừa Húc vào ban ngày, Trần Mộc Châu vui vẻ chạy chậm ôm lấy tay Dương Thừa Húc: “Thừa Húc, sao hôm nay anh lại ở nhà? Ở nhà sao không nói cho em một tiếng, sớm biết vậy thì em đã không đi tìm dì Minh Ngọc để nói chuyện rồi!”

“Em đi tìm Hứa Minh Ngọc?” Dương Thừa Húc nhíu mày nhìn Trần Mộc Châu, vốn anh ta muốn gạt tay rời đi nhưng động tác lại khựng lại tại chỗ.

Trần Mộc Châu sửng sốt, không nghĩ tới anh ta sẽ hỏi như vậy, nghĩ rằng anh ta muốn bắt đầu dần tiếp nhận Hứa Minh Ngọc, trong lòng có chút vui vẻ, đồng thời có chút chua xót, cánh tay đang ôm tay anh ta cũng chậm rãi buông ra, bĩu môi nói: “Gần như ngày nào em cũng đi tìm dì Minh Ngọc nói chuyện, dì Minh Ngọc siêu giỏi, nấu ăn cực kỳ ngon, đa tài."

"Minh Ngọc, hiện tại em vẫn chưa tìm ra có gì là dì ấy không biết.”

Vừa nói, hai người vừa nhìn vào chiếc ghế sô pha trong phòng khách, từ khi nhắc đến Hứa Minh Ngọc, nụ cười trên mặt Trần Mộc Châu vẫn chưa từng mất đi, cả người tản ra cảm giác tự hào cùng yên bình, thật giống như những lời này là đang nói về chính bản thân mình.

“Bà ta tốt như vậy sao em không ở hẳn bên đó đi, còn trở về làm gì!” Vốn hiện tại Dương Thừa Húc có thành kiến rất lớn với Hứa Minh Ngọc, sao có thể nghe Trần Mộc Châu khen bà ta như vậy, cảm giác khó chịu lập tức nổi lên trong lòng anh ta, rút tay mình về, anh ta lạnh lùng nói.

“Thừa Húc, dù sao dì Minh Ngọc cũng là mẹ ruột của anh mà, nói như thế nào cũng là người sinh ra anh, anh không thể..."

"Cái gì là có thể, cái gì là không thể, em thành thật nói cho anh, trong khoảng thời gian này bên kia có xảy ra chuyện gì khác thường không, hoặc là đột nhiên xuất hiện mấy người lạ, em thành thật nói cho anh!” Càng nghe, Dương Thừa Húc càng căm tức, anh ta lập tức ngắt lời Trần Mộc Châu, hỏi ngược lại.

“Cái gì mà gọi là người xa lạ, Dường Thừa Húc, không phải anh nghi ngờ dì... Sao anh có thể nghĩ dì như vậy, dì Minh Ngọc không phải người như thế, khoảng thời gian này bên kia rất tốt, làm sao xuất hiện cái gì khác thường... khác thường!”

Nói đến khác thường, Trần Mộc Châu đột nhiên nhớ tới buổi sáng vài ngày trước, người đột nhiên biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện trong biệt thự, giống như vậy sự có vấn đề, Trần Mộc Châu quay đầu nhìn Dương Thừa Húc, sắc mặt cô ta dần dần trắng bệch. 

Cô ta vươn tay nắm lấy ống tay áo của anh ta, nuốt nước miếng nói:

“Vài ngày trước có xuất hiện một chuyện kỳ lạ, nhưng em không dám chắc nó có thật sự có vấn đề hay không, vài ngày trước anh không ở đây, em vẫn sang tìm dì Minh Ngọc như mọi ngày, nhưng kỳ lạ chính là lần đầu em sang thì không thấy ai cả, thậm chí cả người giúp việc cũng không có, đến lần thứ hai em dẫn bảo vệ sang cùng mới tìm được dì Minh Ngọc, lúc ấy dì đang ở tầng ba, nhìn thấy tâm trạng hình như không tốt lắm...

Nói tới đây, Trần Mộc Châu liếc mắt nhìn Dương Thừa Húc ngồi bên cạnh, cúi đầu, cảm xúc trong mắt bất chợt lóe qua, lúc ngẩng đầu, đáy mắt đã quay lại sự khiếp sợ run rẩy như trước, thậm chí còn hơi lui về phía sau mới dám nói tiếp: “Lúc ấy em cũng không nghĩ nhiều, dì Minh Ngọc nói chỉ là cơ thể không thoải mái, em bèn dẫn bảo vệ về.”

Trần Mộc Châu vừa nói xong, Dương Thừa Húc lập tức đứng lên, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm bước ra ngoài.

Trần Mộc Châu sao có thể bỏ qua cơ hội xem náo nhiệt như thế này được, cô ta run rẩy đi theo bên cạnh.

Hai biệt thự ở gần nhau, Dương Thừa Húc mang theo một bụng lửa giận đi đến bên đó không đến một phút đồng hồ, cũng không quản người giúp việc ngăn ở ngoài cửa mà xông thẳng vào nhà, tầng một không có người, anh ta đi thẳng lên tầng hai.

Ồn ào đi thẳng đến sân phơi ở tầng ba mới tìm được Hứa Minh Ngọc đang nằm nhắm mắt dưỡng thần trên ghế.

“Ồn ào nhốn nào, hoàn toàn không có chút khí phách của bố con năm đó, uổng công Dương Minh Hạo dạy con nhiều năm như vậy!” Không hỏi anh ta đến làm gì, thậm chí mắt cũng không mở ra, Hứa Minh Ngọc đã đổ ập lên đầu anh ta những lời răn



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play