*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Tô Quỳnh Thy nhắn cho anh biết tình hình ở nhà mấy ngày gần đây, hơn nữa cũng kể cho anh biết những chiến công của cô trong mấy ngày qua. Lúc nào chơi thì cô chơi rất vui vẻ nhưng mỗi tối khi về nhà cô đều luôn nhớ tới anh.

Hoắc Hải Phong gọi điện cho cô chắc chắn là vì đang nhớ đến cô, nếu không thì lúc này chắc hẳn anh đã đi ngủ mất rồi.

Hai người nhắn tin qua lại một hồi lâu, Hoắc Hải Phong nhắn lại bảo cô mau đi ngủ đi, sau đó thì cũng không nhắn gì lại cho cô cả. Tin nhắn cuối cùng cô gửi cho anh tựa như chìm sâu xuống đáy biển vậy, không có bất cứ tin nhắn nào được gửi lại. Nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, Tô Quỳnh Thy nhanh chóng cất điện thoại rồi quay về phòng.

Hoắc Hải Phong cầm điện thoại đọc tin nhắn mà ban nãy cô vừa gửi, ánh mắt anh tràn đầy vẻ nhung nhớ và khát khao.

Chờ cho đến khi tất cả mọi người đều được giải quyết xong, chờ cho Tô Hướng Minh có thể tự mình đảm đương một phần, chờ cho tất cả mọi người đều tìm được hạnh phúc của riêng mình. Anh sẽ đưa cô gái nhỏ này rời khỏi đây, cùng trải qua thế giới của riêng hai người họ, cùng cô đi vòng quanh thế giới!

Trời bên ngoài đã bắt đầu hửng sáng, thời gian ban đêm trôi qua tương đối mau, Hoắc Hải Phong dường như cũng không hề chợp mắt một chút nào. Bây giờ anh đang ở một nơi rất gần với biệt thự của Tần Văn Hưng, thậm chí anh còn đang đứng trên ban công, anh có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong biệt thự.

Hoặc Hải Phong cũng không có sở thích muốn rình rập người khác, anh chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi quay mặt đi, vẻ mặt không cảm xúc quay trở về phòng. Anh nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh tắm rửa thay quần áo, lặng yên không một chút tiếng động đi tới biệt thự nơi Dương Thừa Húc đang ở.

Lúc anh vừa đi tới cửa, đúng lúc nhìn thấy Dương Thừa Húc ra khỏi cửa. Hoắc Hải Phong nhíu mày, trời vừa mới sáng mà anh ta đã ra ngoài, Dương Thừa Húc đúng là khiến anh nhìn với cặp mắt xưa, không ngờ anh ta lại chăm chỉ như thế, ngược lại lại giống với người bình thường.

Anh không đi tới nữa, thế nhưng Dương Thừa Húc liền phát hiện ra có gì đó không đúng, mím môi xoay người nhìn sang. Khi nhìn thấy là Hoắc Hải Phong thì chậm rãi thở ra một hơi, nghiến răng chạy tới nói:

"Trước tiên mau vào đây trước đẫ, nơi này không phải nơi để nói chuyện!"

Vừa nói anh ta vừa cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho người quản gia, sau đó đưa Hoắc Hải Phong về nhà lần nữa, nhanh chóng đi lên một căn phòng trên lầu ba.

"Lần này tổng giám đốc Hải Phong tới đây là vì muốn biết điều gì? Hay chẳng qua chỉ đơn giản muốn đến xem tôi có làm việc chăm chỉ hay không?"

Giọng nói của Dương Thừa Húc không mấy vui vẻ, lời nói mang theo mùi thuốc súng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được vẻ mặt anh ta đang trở nên trầm xuống.

"Đúng lúc đi ngang qua, tin tức tôi cần đã có chứ?" Đã nửa tháng trôi qua thế nhưng cũng không có bất kì tin tức nào được gửi tới cho anh. Nếu không phải trong tay anh vẫn đang nắm giữ Dương Minh Hạo thì anh cũng cho rằng Dương Thừa Húc đã bỏ chạy mất rồi.

"Sẽ lập tức có ngay thôi! Tới bây giờ tôi vẫn chưa lấy được sự tin tưởng của quản gia, bây giờ Abel cũng không có ở đây. Anh cho tôi thêm chút thời gian đi, hơn nữa hãy chăm sóc bố tôi thật tốt. Nếu như ông ấy xảy ra chuyện gì thì xem như việc hợp tác của chúng ta sẽ chấm dứt ngay!"

Hơn nửa tháng mà chẳng điều tra ra được bất cứ chuyện gì, nói ra thì Dương Thừa Húc cũng cảm thấy có chút khó xử, sắc mặt trở nên buồn bực. Bàn tay anh ta hơi run rẩy, đây là hậu di chứng của việc xem xét tài liệu trong một thời gian dài. Nó đã bắt đầu từ mấy ngày trước thế nhưng cho đến tận bây giờ vẫn không có chuyển biến tốt.

"Tôi cho anh tối đa là mười ngày, nếu như sau mười ngày nữa mà không có tin tức gì cả thì cuối cùng bố anh có như thế nào thì chắc hẳn tôi cũng không cần nói." Hoắc Hải Phong gác chân lên, hai tay khoanh lại đặt trên bụng, lưng dựa vapf ghế, nghiêng đầu nhắm mắt thư giãn.

"Mười ngày là đủ rồi. Nếu tổng giám đốc Hải Phong có việc thì hãy mau đi xử lý đi, còn không có việc gì thì cứ tự nhiên. Thế nhưng tôi hy vọng là Mộc Châu không nhìn thấy anh. Chắc hẳn anh cũng biết, Mộc Châu vẫn luôn cho rằng anh đã phải chịu nhiều đau khổ, vì thế không hy vọng anh sẽ đụng mặt cô ấy!"

Khi nói tới điều này, giọng nói của Dương Thừa Húc không được tốt lắm. Dù sao thì anh ta đã hao tổn biết bao nhiều tâm huyết, vất vả lắm mới có thể để cho Mộc Châu trở nên tốt hơn. Nếu để cô ta nhìn thấy Hoắc Hải Phong lần nữa thì xem như những gì mà anh ta làm trước đây đều đổ sông đổ biển!

"Anh cứ yên tâm đi, tôi không có hứng thú với Trần Mộc Châu, à còn ngưởi ở trong biệt thự bên cạnh biệt thự của anh là ai thế?"

Nếu đều là khách của Yaren, hơn nữa còn ở gần như thế thì cho dù Dương Thừa Húc có là kẻ ngốc cũng chắc chắn có thể biết được một hai sự thật.

"Người đó là mẹ trên danh nghĩa của tôi. Sao tổng giám đốc Hải Phong điều tra tôi và bố tôi lâu như thế mà cũng không biết được mẹ tôi sao? Hay nói mẹ tôi được cất giấu quá tốt nên tổng giám đốc Hải Phong đây không điều tra ra được?"

"Mẹ anh tên là Hứa Minh Ngọc, là tình nhân Tần Văn Dương, một trong hai người góp vốn cho tập đoàn Húc Nhật. Bây giờ Tần Văn Dương đang ở bên cạnh mẹ anh." Hoắc Hải Phong nói xong thì nhưng mình nhìn về phía anh ta, ánh mắt kiên định nhìn thẳng về phía Dương Thừa Húc.

Anh ta gào lên: "Hoắc Hải Phong! Anh đặc biệt tới đây để làm nhục tôi đấy à? Tôi nói cho anh biết, tin tức tôi đưa cho anh là đúng sự thật. Tôi nhất định cũng sẽ cứu bố tôi ra ngoài. Người phụ nữ kia ngoại trừ có cùng huyết thống với tôi ra thì cũng không có quan hệ gì với tôi cả. Anh đi mau, anh mau ra khỏi đây cho tôi!"

Anh ta lớn tiếng nói một hơi, sau đó Dương Thừa Húc cúi đầu nhìn xuống đất, cảm giác vô cùng khó chịu.

"Anh nghĩ thế nào thì tùy anh. Tôi chỉ là đang nói sự thật mà thôi, người đưa ra quyết định và lựa chọn là mẹ anh." Mục đích cũng đã đạt được, anh cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa. Hai người nói chuyện cũng không lâu lắm, lúc Hoắc Hải Phong rời khỏi đây cũng không gặp bất kỳ người nào.

Ban đầu, Dương Thừa Húc cũng không có chút thiện cảm nào với Hứa Minh Ngọc, thế nhưng sau khi trải qua mấy người sống chung, hơn nữa còn có sự trung hòa của Trần Mộc Châu, mối quan hệ của hai người cũng dần có chuyển biết tốt. Thế nhưng khi trải qua chuyện này thì Dương Thừa Húc mới hoàn toàn nhận rõ bộ mặt thật của người phụ nữ kia.

Thế nhưng nếu anh ta hành động quá vội vàng thì sẽ không được gì cả! Chỉ cần vẫn còn chưa bắt được người đàn ông kia thì Hứa Minh Ngọc cũng sẽ không chịu thừa nhận. Dù sao thì hôm nay anh ta cũng đã xin nghỉ rồi. Tần Văn Dương đúng không? Lần này nếu anh ta không giết chết được cái lão già thích dụ dỗ phụ nữ kia thì anh ta sẽ không mang họ Dương nữa!

Sau khi đã khơi dậy sự tức giận trong lòng Dương Thừa Húc, Hoắc Hải Phong cũng không cần phải động tay động chân nữa, vì sẽ luôn có người muốn bắt ông ta.

Ở phía bên kia, sắc mặt của Tô Kiến Định vẫn vô cùng bình thường. Trần Bắc đã dành thời gian cả một đêm để điều tra hành tung của Abel.

Thừa dịp lúc trời mới tờ mờ sáng, anh ta nhanh chóng leo lên cửa sổ phòng của Tô Kiến Định. Lúc Tô Kiến Định đang ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng động nhẹ bên ngoài cửa sổ, anh ta nhanh chóng mở mắt ra, bàn tay đặt dưới gối nắm chặt con dao, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía cửa sổ.

Sau một hồi, gương mặt Trần Bắc nhanh chóng xuất hiện, ngay sau đó anh ta nhanh chóng lách vào trong.

Sau khi anh ta lách vào thì cũng không đứng dậy ngay, giống như vừa làm một chuyện khiến sức lực anh ta tiêu hao một cách đáng kể. Trần Bắc nằm dưới đất thở hổn hển một lúc rồi mới chậm rãi ngồi dậy: "Ngài Kiến Định, cơ bản đã điều tra ra được vị trí hiện tại của Abel"

"Rất tốt, mau đi chuẩn bị một chút. Chờ tới khi trời sáng hẳn tôi và anh sẽ viếng thăm ông ta, nhớ thay đổi diện mạo của mình một chút."

Lúc nói chuyện, Tô Kiến Định



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play