“Bệnh nhân, bệnh nhân, mẹ thấy sau này con cứ ở với bệnh nhân của mình đi, còn cần người mẹ này làm gì nữa.

Miệng bà Nhung thì nói không ngừng nhưng tay lại ôm chặt lấy Lê Quốc Nam nhẹ nhàng mỉm cười, đúng là một người khẩu thị tâm phi.

“Mẹ, con trai bất hiếu đã để mẹ phải lo lắng rồi” Người nhà họ Lê hầu như đều không ở nhà vào ban ngày, trong căn biệt thự rộng lớn chỉ có vài người giúp việc.

Lê Quốc Nam quỳ xuống trước mặt mẹ mình, anh ta chỉ hận không thể cho mình mấy cái bạt tai. Một nơi ăn thịt người như vậy, năm đó sao mình có thể yên tâm để bà ấy ở lại đó một mình cơ chứ.

“Mẹ biết con có chuyện của mình, mẹ cũng quá tham vọng ngày nào con cũng ở bên cạnh mẹ. Thỉnh thoảng gửi cho mẹ đôi câu vài lời là mẹ đã rất vui.

Con mình thì mình thương, bà Nhung đỡ con trai dậy, ngồi bên cạnh mình, âu yếm hiền từ vuốt ve mặt anh 1a.

Mấy năm gần đây sức khỏe bà ấy càng ngày càng kém, bà ấy cũng biết rõ, sợ cũng không sống được bao lâu nữa. Điều duy nhất khiến bà ấy lo lắng là Lê Quốc Nam, bây giờ anh ta đã lành lặn trở về, tảng đá đè nặng trong lòng cũng coi như được hạ xuống. Bà Nhung nhìn con mà ngấn nước mắt.

“Mẹ mong con sớm kết hôn, tìm một người vợ tâm đầu ý hợp sống tốt cuộc đời của mình. Con cũng biết tình hình nhà họ Lê rồi đấy, chỉ về thăm mẹ một lúc rồi mau quay về đi, dù sao đây cũng không phải một nơi tốt lành ”

Sống cuộc sống chim chậu cá lồng bao nhiêu năm qua, bà ấy cũng đã quen rồi. Nhưng bà ấy không muốn con trai mình phải chịu khổ. Lê Quốc Nam rời đi rồi bặt vô âm tín quả thực đã khiến bà ấy buồn, nhưng trong lòng bà ấy lại cảm thấy may mắn, may mắn là con trai mình đã thoát khỏi bể khổ.

Thế giới bên ngoài bao la rộng lớn, anh ta có thể sống thoải mái hơn.

“Mẹ, con sẽ đưa mẹ đi…” Từ nhỏ đến lớn đều là như này, tất cả những dày vò hành hạ của nhà họ Lê đều do mẹ thay anh ta chống đỡ, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, anh ta sẽ bị đưa đến nhà họ Tô. Vì thế mấy năm nay, tình cảm giữa Lê Quốc Nam và anh em nhà họ Tô thật sự rất tốt.

Họ gần như là cùng lớn lên dưới một mái nhà, tuy anh ta là cháu trai cả của nhà họ Lê nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là một cái danh thôi.

Mấy năm gần đây nhà họ Lê càng ngày càng xuống dốc, kể từ sau khi nhà họ Tô bị lật đổ, không có ai dìu dắt giúp đỡ, tập đoàn nhà họ Lê lập tức trở nên tối tăm, rối loạn. Nếu không phải hiện giờ ông cụ Quý vẫn còn trấn thủ thì e là nhà họ Lê dã bị các chú, các bác kia xâu xé phân chia từ lâu rồi.

Năm đó nhà họ Lê cũng được coi là xưng bá một phương ở Hải Phòng, lúc bắt đầu nhà họ đã dựa vào quân công để gây dựng nên sự nghiệp, sau đó mới chuyển sang lĩnh vực kinh doanh. Đến đời ông cụ Quý đã được tính là đời thứ bốn rồi.

Thời trẻ, ông cụ Quý phong lưu phóng khoáng, trước khi người vợ chính thức sinh con ông ta đã có ba đứa con riêng được đưa về nhà rồi.

Mặc dù bố của Lê Quốc Nam là con của chính thất, nhưng lúc ông ta ra đời, trên đầu đã có ba người anh trai.

Bà cụ Thịnh đến tuổi tứ tuần mới có được một đứa con trai nên hết mực cưng chiều ông ta, coi ông ta như tâm can bảo bối. Nhưng cho đến bây giờ bố Thịnh vẫn dốt nát kém cỏi, cả ngày chỉ biết nghĩ làm thế nào mới có thể giữ nhà họ Lê trong tay.

Nhà họ Lê chỉ tính không thôi đã có bảy đứa con ngoài giá thú, năm nam và hai nữa. Dưới sự áp chế của bà cụ Thịnh, hầu như tất cả bọn họ đều là những kẻ giá áo túi cơm, vô tích sự. Cả nhà họ Lê đến đời bố Thịnh không có lấy một người có thể đứng ra gánh vác mọi thứ.

Dù tuổi tác đã cao, nhưng ông cụ Quý vẫn phải ở công ty bận rộn cả ngày. Gần như cả Hải Phòng đều đang xem chuyện cười của nhà họ, còn có một số người đã nhăm nhe, đợi ông cụ Quý qua đời sẽ chuẩn bị nhảy vào xâu xé nhà họ.

Từ nhỏ hoàn cảnh gia đình đã tối tăm, hỗn loạn với những cuộc đấu đá không ngừng nghỉ. Đến bây giờ, trong ngôi nhà cổ của nhà họ Lê thỉnh thoảng vẫn có những trận cãi vã to tiếng.

Họ đều đã trưởng thành cả rồi, ở cãi nhau trước mặt trẻ nhỏ và người già cãi đến đỏ mặt tía tai, không sợ mất mặt. Từ nhỏ bố Thịnh đã được chăm chút, bảo vệ rất tốt, đa phân đều không cãi thắng được bọn họ.

Lúc chịu tức cũng chỉ biết trút giận lên người mẹ Thịnh, vì vẫn phải dựa vào Lê Quốc Nam để giữ thể diện trước mặt họ nên ông ta chưa bao giờ cay nghiệt, hà khắc với anh ta.

Lê Quốc Nam lớn lên trong bầu không khí đó, cảm nhận được sự lạnh nhạt, hắt hủi nên anh ta vô cùng trân trọng những tình cảm mà khó khăn lắm mới có được. Vì thế, năm đó anh ta đi một cái là đi hẳn năm năm liền, dù có mệt, có khổ đến đâu cũng vẫn tiếp tục kiên trì, chỉ là anh ta cũng thấy vô cùng có lỗi với mẹ mình.

Nhà họ Tô sa sút, nhà họ Lê cũng không tồn tại được bao lâu nữa.

“Ồ, đây chẳng phải là cậu ấm của nhà họ Lê sao? Năm năm qua không có một chút tin tức, tôi còn tưởng cậu chết ở cái xó xỉnh nào rồi chứ. Cũng khó cho thím tư của chúng ta, mấy năm trước bà ta thậm chí còn suýt khóc đến mù mắt rồi”

“Đúng vậy, đúng vậy. Quốc Nam à, cậu đúng là bất hiếu. Mẹ cậu vẫn ở đây, sao cậu chỉ biết chạy ra bên ngoài thế…”

“Chị dâu, chị đừng trách tôi nói năng khó nghe. Quốc Nam cũng không còn nhỏ nữa, đến một người kê cận bên cạnh cũng không có. Đâu có được như Thanh Kiến nhà chúng tôi, sang năm con nó cũng đã biết đi rồi”

Trái một câu phải một câu, ồn ào mĩ. Phòng khách vốn đang yên tĩnh lập tức trở thành một cái chợ. Lê Quốc Nam nhíu chặt mày, trong hoàn cảnh này, dù thân thể có tốt đến đâu cũng sẽ có vấn đề.

“Ồn cái gì mà ổn? Cút hết cho tôi!” Ông cụ Quý chống gậy đi tới từ phía Sau, giọng nói ngập tràn sự tức giận, trông ông cụ như vậy, có sống thêm mười năm nữa cũng không thành vấn đề.

Trong căn nhà này e là có rất nhiều tai mắt, anh ta chỉ quay về một lúc, ngoại trừ người mẹ chỉ biết yêu thương và không quan tâm đến chuyện gì khác, thì những người nên đến, những người không nên đến hầu như đã đến cả rồi. Thậm chí ngay cả ông cụ Quý cũng quay về rồi.

“Ông nội” Đỡ mẹ đứng dậy, Lê Quốc Nam cúi đầu gọi một tiếng, sau đó đứng ở bên cạnh không nói gì.

Mấy người phụ nữ vừa lên tiếng kia cũng ngậm hết miệng lại, đứng ở bên cạnh làm người vô hình.

Uy thế của ông cụ Quý ở nhà họ Lê vẫn rất lớn, dù sao bây giờ nhà họ Lê vẫn nằm trong tay ông ta, muốn kế thừa gia sản, người đầu tiên họ cần lấy lòng đương nhiên là ông ta.

“Lê Quốc Nam, thân là cháu đích tôn của nhà họ Lê, cháu nhìn xem mấy năm nay cháu đã làm những gì. Công ty đang tốt đẹp lại không chịu quản lý, chạy đi học y, đến bây giờ vẫn không có một chút sự nghiệp gì. Nếu cháu được bằng một nửa Hoắc Hải Phong của nhà họ Hoắc thì ông đã có thể yên tâm quay về nhà an hưởng tuổi già rồi!”

Ông cụ Quý ngồi ở ghế chính, khuôn mặt đã đầy nếp nhăn, thân thể cũng hơi còng xuống. . Ngôn Tình Hài

Trông thì vẫn còn khỏe mạnh, nhưng dòng chảy của thời gian đã khắc sâu trên người ông ta.

Ở phía đối diện, Lê Quốc Nam chậm rãi đỡ mẹ ngồi xuống, cúi người giúp mẹ điều chỉnh tư thế ngồi. Sau đó anh ta còn nghiêng người, lấy chiếc gối đang ở cách đó không xa kê sau eo của bà Nhung, mỉm cười an ủi với bà ấy.

Rồi anh ta đứng thẳng người dậy, đặt tay sau lưng, dáng vẻ tựa tiếu phi tiếu giống hệt lúc Tô Kiến Định tức giận.

Khí thế bức người.

Từ nhỏ Quốc Nam Hàng đã lớn lên cùng Tô Kiến Định, nên khí thế trên người anh ấy Quốc Nam Hàng cũng học được vài phần.

Xung quanh Tô Kiến Định thường xuất hiện những người có địa vị cao, anh ấy được Hải Phòng công nhận là người đứng đầu của thế hệ trẻ. Cho dù Lê Quốc Nam chỉ học được vài phần tương tự cũng đã đủ để khiến người ta phải kiêng dè.

Lông mày anh ta hơi nhướng lên, đôi mắt đào ôn nhu hiếm khi nào híp lại như bây giờ, ánh mắt sắc bén, càng ngày càng tỏ rõ khí thế bức người.

Giống như lúc nào cũng có thể có một thanh kiếm phóng ra từ trong mắt, xuyên qua cổ họng cắt đứt mạch máu của họ.

Ngập tràn tính uy hiếp.

Bao nhiêu năm qua, không ai có thể ngờ cậu cả của nhà họ Lê, người nổi tiếng với sự điềm đạm khiêm tốn lại có thể tỏa ra khí thế bức người như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play