*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Quỳnh Thy nhìn cái kiểu tôi một câu anh một câu vô cũng trẻ con của hai người bọn họ, nâng chán không biết nói gì cho phải.

Ba người chẳng ai nói gì nữa, phòng khách cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở mà Ôn Đức Duy vô thức phát ra.

Sau một lúc bình tĩnh lại thì Ôn Đức Duy đột nhiên nhìn Tô Minh Tú nói: “Anh có thể không quản lý chuyện tình cảm nam nữ của anh, nhưng lần này em nhất định phải theo anh về, em phải đóng cho xong bộ phim này đã, nếu không thì tất cả công sức, nỗ lực của mọi người đều thành công cốc hết, em nhẫn tâm nhìn mọi người thành dã tràng xe cát, nhưng anh không nhẫn tâm được.”

“Nhưng em chỉ muốn ở đây đợi anh ta trở về, rõ ràng trước đây anh là người thương em nhất, Ôn Đức Duy, anh thay đổi rồi!”

Cô cắn môi, hai tay đặt trên đùi, mắt ngấn nước nhưng vẫn đọng lại ở vành mắt không rơi xuống, trông cô ấy cực kỳ đáng thương.

“Anh đã nhường một bước rồi, em đừng có mà được voi đòi tiên, anh không ngăn cản em đợi người đàn ông đó, nhưng em phải theo anh trở về, khi nào người đàn ông kia quay lại thì em có thể nhờ em gái anh ta thông báo cho em biết.”

Ôn Đức Duy khép hai mắt lại, từ nhỏ đến lớn, dường như bố mẹ Tôi Minh Tú chưa từng quan tâm tới cô ấy, vì vậy cô ấy được một tay anh ta nuôi lớn, bây giờ đột nhiên gặp phải một người đàn ông xa lạ muốn đưa cô ấy đi, sao anh ta chịu đựng nổi được đây?

Hơn nữa, tình huống lúc này còn bao gồm cả một đồng chuyện tình cảm không xác định được rõ ràng, nhìn theo góc độ nào cũng thấy cô gái nhà mình chịu thiệt thòi, điều này càng khiến Ôn Đức Duy không chấp nhận được. Hơn thế nữa, cơ hội này thực sự khó có được, Tô Minh Tú vẫn muốn làm hòa với bố mẹ, bố cô ấy lại đầu tư vào bộ phim này rồi, dù ít dù nhiều hai người cũng có thể ở cạnh nhau trong khoảng thời gian này.

Dựa trên đủ loại cân nhắc, suy nghĩ kỹ càng, anh ta không thèm mang theo đồ đạc gì hết, một thân một mình chạy tới chỗ này, không ngờ lại gặp phải chuyện thế này đây!

“Minh Tú, chị về đi, có tin tức gì của anh em thì em sẽ thông báo cho chị ngay lập tức, đợi mấy hôm nữa em có thời gian rảnh thì sẽ tới tìm chị, được không, đến lúc đó, em sẽ dẫn chị đi chơi mấy ngày, chỉ cần trong lòng chị có anh trai em thì người ở đầu cũng như nhau thôi mà!”

Tô Quỳnh Thy liếc nhìn người đàn ông đối diện, kéo tay áo chị dâu tương lai của mình cười nói với cô ấy.

“Để em suy nghĩ một lát được không, giờ này ngày mai em sẽ trả lời anh.” Tô Minh Tú cúi đầu nói hết câu thì đi lên lầu, đi đứng loạng choạng, nhìn có vẻ như gặp phải đả kích gì rất lớn.

“Các anh dẫn anh Duy đi nghỉ trước đi.” Chị dâu tương lai cũng đi rồi, Tô Quỳnh Thy cũng không còn tâm trạng nói chuyện với Ôn Đức Duy nữa, cô dặn dò hai vệ sĩ một câu, giao người cho bọn họ rồi đi lên lầu.

Trong nháy mắt, chỉ còn lại một mình Ôn Đức Duy ở phòng khách, anh ta tựa lưng lên ghế sofa, cúi đầu xuống, mãi một lúc lâu anh ta mới ngẩng đầu lên, đứng dậy nhìn hai vệ sĩ phía sau, sau đó anh ta đi vào phòng phía trong, chọn bừa một trong hai người ở lại, anh ta ngồi trên ghế sofa nhìn người ấy.

“Anh Duy có gì muốn dặn dò không?” Người vệ sĩ kính cẩn đứng giữa phòng, cúi thấp đầu xuống, hai tay chắp sau lưng.

“Tôi có một thắc mắc, rốt cuộc anh trai của cô chủ các anh là ai?” Lúc mới bước vào, anh ta nhìn thấy Tô Minh Tú nên mất đi sức phán đoán, mãi đến khi hai người họ đi hết rồi thì anh ta mới ngạc nhiên phát hiện ra chỗ này không hề giống nơi mà một người từ hai bàn tay trắng có thể gây dựng nên được như thế này, cho dù đời đời tích lũy, cả dòng họ gộp lại mới có thể sở hữu khu biệt thự rộng lớn này!

“Anh hỏi cậu chủ sao?” Vệ sĩ cau mày lại, ngẩng đầu lên nhìn Ôn Đức Duy nhưng thoáng cái lại cúi đầu xuống.

“Đúng, chính là anh ta, chắc thân phận của anh ta không phải là loại cần che giấu gì đó chứ, có thể nói thì nói một chút đi.”

Củ cải trắng mình vất vả nhọc nhằn trồng ra, mới chớp mắt một cái, không biết con lợn chui ra từ chỗ nào trộm đi mất, cứ nghĩ đến là Ôn Đức Duy thấy đau lòng, nỗi chua xót muốn bùng nổ một cách kỳ quái, khiến người ta vô cùng khó chịu.

“Có lẽ anh cũng từng nghe nói tới Gia tộc Otto, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cậu chủ của chúng tôi sẽ trở thành người đứng đầu dòng họ ấy đời kế tiếp, Công tước Otto chính là ông ngoại của cậu chủ, những cái khác thì không cần tôi nói nữa, chắc anh cũng có hiểu biết nhất định rồi.” Danh tiếng của gia tộc Otto quá lớn, vệ sĩ không cần giải thích thì tự Ôn Đức Duy cũng nghĩ ra được, nói đó là một dòng họ quốc dân cũng không có gì quá đáng.

Với cái thân phận người thừa kế đời tiếp theo của gia tộc Otta này thì quả thực người đàn ông đó dư sức xứng với cải trắng nhà mình rồi....

Biết rõ thân phận của người đó, Ôn Đức Duy không muốn nói gì nữa, anh ta ngồi trên ghế sofa đỡ trán, suy nghĩ rối bời, không biết làm thế nào mới đưa củ cải trắng về được.

...

Một bên khác, Tô Kiến Định ngồi trên ghế sofa, Vũ Nguyên Hải nằm trên giường nửa mê nửa tỉnh, bác sĩ đứng cạnh đầu giường trán đổ đầy mồ hội đang giúp anh ta cắt sợi chỉ khâu vết thương lúc trước ra, khâu lại bằng chỉ phẫu thuật chuyên dụng.

Lần đầu tiên thực hiện phẫu thuật trong tình trạng thế này, còn bị một vòng vệ sĩ toàn đàn ông cao to khỏe mạnh nhìn chằm chằm, tay bác sĩ không run đã coi như chuyên nghiệp rồi, đến khi vị bác sĩ ấy xử lý, bôi thuốc xong hết tất cả vết thương trên người anh ta thì bác sĩ cũng bị hạ đường huyết luôn.

Bộ quần áo trên người ướt sũng, trông cứ như vừa mới bước lên từ hồi nước, vô cùng nhếch nhác.

Tô Kiến Định phất tay một cái để vệ sĩ dẫn người sang phòng khách bên cạnh nghỉ ngơi, Vũ Nguyên Hải cũng tỉnh táo hơn.

Cảm giác đau đớn dữ dội như muốn xé rách linh hồn của anh ta, sau khi thuốc gây tê hết tác dụng, ngày tháng sau này sẽ phải vượt qua vô cùng khó khăn.

“Anh chỉ có một tuần, nếu anh tra ra thứ tôi cần thì tôi sẽ nói cho anh đáp án mà anh muốn biết, đương nhiên một tuần đó sẽ bắt đầu tính sau một tuần để vết thương của anh ổn hơn, nói đơn giản chính là anh có tổng cộng nửa tháng để đi điều tra.

Sau khi nói xong, Tô Kiến Định đứng lên đi luôn, quay người lại thì sắc mặt tối sầm lại ngay tức khắc.

Mặc dù anh ta tới đây chưa lâu, có không ít người đã được phái đi



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play