*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đã nhiều năm không gặp, anh ta vẫn đẹp trai như cũ, không thể không nói, ánh mắt của cô thật tốt, híp mắt ở trong lòng tự khen chính mình một trận, sau đó mới ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng đứng lên, kéo quần áo lau khô nước mắt.

Hai người trì hoãn một chút thời gian như vậy, bầu trời bên ngoài cũng đã hoàn toàn âm u, mưa lớn giội vào bức tường kính, trong nháy mắt Tô Minh Tú đã phục hồi lại tinh thần: "Nhanh đi về thôi, đợi mưa lớn hơn lái xe sẽ rất khó khăn."

Lúc này cô ấy cũng không bận tâm đến việc sửa lại lớp trang điểm, Tô Minh Tú nắm lấy tay của anh ta xông ra ngoài, rõ ràng là đang mang giày cao gót, bước đi vậy mà còn ổn định hơn so với người đang mang giày đế bằng là anh ta, thậm chí còn có thể kéo theo anh ta chạy từ trái sang phải lướt qua một đám người.

Tô Kiến Định khẽ cười đi theo phía sau cô, cuối cùng thì hai người toàn thân chật vật ngồi vào trong xe.

Vừa ngồi xuống, còn chưa kịp nói gì, điện thoại di động của Tô Minh Tú liền vang lên.

Vừa mới nhận máy, người đàn ông bên kia đã lập tức nổi trận lôi đình quát vào điện thoại: "Tô Minh Tú, có phải cánh của em cứng rồi hay không, vì sao cả một ngày hôm nay điện thoại lại không gọi được hả! Vất vả lắm anh mới mời được nhiếp ảnh gia cho em, em đi rồi thì bọn họ chụp cái gì!” 

"Lúc trước em đã nói với anh hủy bỏ tất cả mọi lịch trình, em có việc phải đi xa một chuyến, là chính anh nhất quyết muốn sắp xếp mấy cái hoạt động đó cho em, em đã nói không đồng ý, anh còn ở đó la hét với em cái gì chứ." Tô Minh Tú bật iPad, mở ra email trong hộp thư của mình và bắt đầu kiểm tra xem rốt cuộc cô đã bị sắp xếp hết tất cả bao nhiêu công việc.

“Anh mặc kệ, anh đã sắp xếp xong rồi, hiện tại em đang ở đâu anh lập tức đến tìm em!” Đối phương hiển nhiên đã tức giận đến mức không còn lý trí, rõ ràng là một giọng nam, thanh âm so với phụ nữ còn tinh tế hơn.

"Em sẽ không nói cho anh biết, nếu như anh còn làm phiền em, hoạt động năm sau của em cũng phải hủy bỏ toàn bộ!" Đầu ngón tay Tô Minh Tú dừng lại, không chút để ý hừ một tiếng, lười biếng tựa vào lưng ghế: "Có lẽ là anh nên nhanh chóng bố trí nâng đỡ người khác lên đỉnh đi còn kip."

"Tô Minh Tú, nếu lần này anh không thể bắt được em trở về, anh làm người đại diện của em nhiều năm như vậy cũng uổng phí."

"Em sẽ không để cho anh bắt được em trở về, dù sao em cũng đã theo anh nhiều năm như vậy rồi. Ôn Đức Huy, em khuyên anh không cần phải tốn tâm tư vô ích, có lần nào anh thắng nổi em sao?" Tô Minh Tú nhỏ giọng cười khẽ.

"..." Ôn Đức Huy trầm mặc mấy giây có chút không muốn thừa nhận, nhưng lại không có cách nào phản bác: "Dù sao em cũng chờ đó cho anh!"

"Được rồi coi như là cho em nghỉ phép đi, nói không chừng lần này sau khi trở về em cũng đã lấy được chồng rồi, lúc trước không phải anh vẫn luôn lo lắng em không gả đi được sao! Yên tâm đi, lần này đã có người đến nhận em rồi!”

Lời này không nói còn tốt, vừa nói ra, trong nháy mắt Ôn Đức Huy lập tức nâng cao tông giọng: "Nói như vậy hiện tại là vì em mê trai nên đang chạy theo người đàn ông khác có phải không? Tô Minh Tú anh nói cho em biết, tốt xấu gì bây giờ em cũng đang được xem là một minh tinh nhỏ, em làm như vậy sẽ mất fans!"

“Em mất fans không phải rất hợp ý anh hay sao, nếu như vậy anh sẽ có cớ để đổi người mới rồi!

Tô Minh Tú không thèm để ý mấy thứ này, ngồi trên xe nhìn trộm Tô Kiến Định vài lần, không thèm trả lời.

"Dù sao anh cũng mặc kệ, nếu như bây giờ em còn không tới đây, anh sẽ lập tức đi tìm em, anh ngược lại muốn xem rốt cuộc là tên đàn ông nào có mị lực lớn như vậy, còn có thể làm cho em cong đuôi chạy theo!" Ôn Đức Huy tức giận đến mức ong ong cả đầu, sau đó hét lên: "Những người khác đều có thể thành thành thật thật ở nhà, em cũng không chịu bắt chước như vậy, cứ chạy ra ngoài, chờ ở đó anh sẽ đến ngay lập tức!”



Tô Minh Tú bị Ôn Đức Huy làm ầm ĩ đau cả đầu, cô khẽ vuốt ve huyệt thái dương, đang muốn khuyên nhủ hai câu, phía đối diện đã nhanh chóng trực tiếp cúp điện thoại.

Tuy rằng lúc đầu Tô Kiến Định nghe thấy vẫn không hiểu chuyện gì, nhưng sau đó cũng đã hiểu được tình huống cơ bản, chờ cô cúp điện thoại, mới khẽ cười mở miệng: "Bị người đại diện mắng sao?"

"Anh ta chính là thích lo chuyện bao đồng như vậy đấy, bình thường tính tình anh ta không phải như vậy, có điều lần này phỏng chừng thật sự là vô cùng tức giận, chờ anh ta tới đây anh nhất định phải che chở cho em một chút, bằng không... Anh ta nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình!”

Nằm ở trên ghế rên rỉ, lúc này cô đã không còn bộ dáng như lúc vừa mới xuống máy bay, cô gái nhỏ cứ cách một lúc sẽ ầm ĩ làm nũng, ghép chung với bộ trang phục thành thục mà cô đang mặc hoàn toàn không phù hợp.

Trên đường vẫn còn mưa lớn, Tô Kiến Định lái xe rất chậm, hai người ở trên xe gần ba tiếng mới về đến nhà.

Lúc xuống xe trùng hợp đụng phải Tô Quỳnh Thy và Tô Hướng Minh, rõ ràng cô đã là người làm mẹ, nhưng vẫn giống như một đứa trẻ, mang theo Tô Hướng Minh trốn ở phía sau cột hành lang nhìn trộm, trong lòng còn cho rằng sẽ không có ai phát hiện.

Tô Kiến Định cũng không nhắc nhở cô, một tay cầm hành lý, tay kia nhẹ nhàng che chắn bên hông Tô Minh Tú che chở cô ấy cùng đi vào trong, khi đi đến bên cạnh cô gái nhỏ, mới bất ngờ quay đầu lại, cổ áo của cô bị anh túm lấy lôi ra ngoài.

Suốt toàn bộ quá trình người bạn nhỏ Tô Hướng Minh đều che mắt, bày ra một bộ dáng không có mặt mũi để gặp người, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Tô Quỳnh Thy.

"Đi vào rồi nói sau, trời mưa to như thế, sao Hải Phong có thể để cho em đi ra ngoài như vậy chứ?" Tô Kiến Định gõ đầu cô, tức giận nói, nhưng vừa ngoảnh đầu thì vẻ mặt đã lập tức dịu dàng trở lại, che chở Tô Minh Tú đi vào bên trong. 

Quỳnh Thy chưa từng thấy anh trai mình ôn nhu với người phụ nữ nào như vậy, lập tức nổi tính tò mò, giống như một cái đuôi nhỏ, theo phía sau bọn họ cùng đi vào nhà, cuối cùng đặt mông ngồi xuống sô pha, ôm lấy Tô Hướng Minh nhìn trộm.

"Muốn nhìn thì cứ nhìn, tốt nhất là nhìn cho rõ ràng, đây chính là chị dâu tương lai của em!" Sau khi bận rộn giúp Tô Minh Tú thu xếp ổn thỏa, Tô Kiến Định mới bưng hai ly nước nóng đi ra, một ly đưa cho Tô Quỳnh Thy, một ly cẩn thận đặt trước mặt Tô Minh Tú.

"Chào chị dâu, em là Tô Quỳnh Thy, đây là con trai của em Tô Hương Minh, chị và anh trai em quen nhau như thế nào vậy?"

Nếu đã là người một nhà, Tôi Quỳnh Thy cũng sẽ không khách khí nữa, cô tỏ ra khá quen thuộc với Tô Minh Tú bên cạnh, có thể nói là cô đối với người chị dâu đột nhiên xuất hiện này sinh ra hiếu kỳ cực lớn.

"Chị tên Tô Minh Tú, đã quen biết với anh trai em mười mấy năm trước rồi." Tô Minh Tú mím môi có chút ngượng ngùng cười cười, ánh mắt liên tục liếc về phía Tô Kiến Định, một giọng nói trong trẻo vang vọng khắp căn phòng.

Bên này vừa mới trả lời, bên kia Tô Kiến Định đã bắt đầu không nhịn được nữa, lôi kéo Tô Minh Tú ra phía sau mình, bàn tay vỗ nhẹ vào ót Tô Quỳnh Thy: "Cô ấy vừa mới xuống máy bay, đã rất mệt mỏi, ngoan ngoãn một chút, chờ nghỉ ngơi xong,



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play