*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Bố à! Bố cần gì phải tức giận như vậy chứ? Giận dữ có hại cho sức khỏe đấy, cho nên dù thế nào đi nữa bố cũng phải giữ gìn sức khỏe, nếu không ngày nào đó không cần cẩn thận chết đi thì coi như Tô Kiến Định không còn ai che chở đấy!" Yaren cười híp mắt nói, thậm chí còn đi tới ngồi trên ghế sa lon.

Không hề giống như muốn rời đi mà ngược lại như muốn thường trú ở nơi này luôn, điều này làm lửa giận trong lòng Công tước Otto lập tức dâng cao.

Mắng cũng mắng không đi, đuổi cũng đuổi không đi, cuối cùng Công tước Otto chỉ có thể ngồi đó với vẻ mặt không cảm xúc, cố gắng tỏ vẻ khinh thường Yaren đang ngồi cách đó không xa mới miễn cưỡng kiềm chế lửa giận trong lòng rồi từ từ bắt đầu vùi đầu vào trong công việc.

Chờ phòng làm việc hoàn toàn yên tĩnh lại thì Yaren mới nhẹ nhàng đứng dậy, từ từ đi tới trước giá sách, đôi mắt tối đen mới bắt đầu nhìn đống sách trên giá, vừa nhìn vừa gõ ngón tay theo tiết tấu, rõ ràng là anh ta đang suy nghĩ chuyện gì khác.

Mặc dù Công tước Otto vẫn luôn tự nhủ với mình là không cần quan tâm đến anh ta nhưng một con người to đùng đang ngồi trên ghế sô pha như một bóng đèn đang phát sáng thế kia, hơn nữa rất có thể là trong đầu anh ta còn đang suy nghĩ phải làm sao để đối phó với ông ta thì làm sao ông ta có thể không hề có một chút đề phòng chứ! 

Đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào văn kiện nhưng khóe mắt vẫn thường xuyên liếc nhìn Yaren.

Thấy anh ta đột nhiên đứng lên, trong lòng ông ta âm thầm nhảy dựng lên, cho đến khi anh ta đứng im trước giá sách một lúc lâu mà không có hành động gì kế tiếp thì trái tim ông ta mới chậm rãi thả lỏng, nhưng ngay sau đó thì chân mày ông ta lại nhíu chặt, một cái giá sách rách rưới thì có gì để nhìn chứ?

Nếu như anh ta cầm một quyển sách đứng đó thì Công tước Otto cũng không đến nổi như vậy, nhưng anh ta chẳng cầm gì mà cứ nhìn chằm chằm vào giá sách trước mặt thì dù ai cũng sẽ cảm thấy có vấn đề gì đó ở đây.

Nhưng mà Công tước Otto không có ý định nói chuyện với anh ta mà chỉ mím môi và tập trung càng nhiều tinh thần quan sát anh ta.

Từ khi Yaren bị ông ngoại kêu đi, Tô Kiến Định vẫn giữ tư thế đứng thẳng trước cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, chân mày vẫn luôn nhíu lại, toàn thân đều tỏa ra khí thế lạnh lẽo khiếp người.

Trước kia Yaren không xuất hiện, anh ta gần như chỉ tập trung chú ý vào Abel, muốn tìm được một ít chứng chứng từ Abel để trả thù cho người thân của mình. Nhưng từ khi Yaren xuất hiện, đột nhiên anh ta phát hiện rằng có lẽ người cậu mà từ trước đến giờ anh ta chưa từng hiểu biết mới có khả năng là người đã giết hại cha mẹ của mình nhất, mới là kẻ vẫn luôn đứng sau màn điều khiển mọi chuyện.

Bây giờ anh ta không trêu chọc nổi người như vậy, không cẩn thận một chút thì rất có thể muôn đời muôn kiếp không thể xoay người được.

Nhưng ngồi chờ chết cũng không phải là tính cách của anh ta, không còn cách nào ra tay trực tiếp thì chỉ có thể nghĩ cách ra tay từ bên cạnh.

Nghĩ tới đó, Tô Kiến Định quay lại bàn làm việc, ngồi xuống và lấy điện thoại ra tìm một số điện thoại, im lặng suy nghĩ một lúc rồi gọi điện.

Điện thoại được kết nối tương đối nhanh chóng, giọng nói khàn khàn của Vũ Nguyên Hải truyền tới: "Cậu Kiến Định chuẩn bị đón tôi về sao?"

Lúc đầu đáng lẽ Vũ Nguyên Hải bị đưa đến nhà cũ của gia tộc Otto nhưng khi Tô Kiến Định biết được gia tộc Húc Nhật không còn tính uy hiếp thì anh ta bị đưa đến một nơi khác, một nơi hoang vắng không có người ở, muốn đến đó phải lái xe hơn mười tiếng đồng hồ.

"Có chuyện cần phải làm phiền anh một chút, Giang Húc Đông đã không còn tính uy hiếp, bây giờ tôi đưa anh trở lại, anh có sinh sống một cách yên ổn rồi!" Trước hết cho một quả táo ngọt rồi sau đó mới gõ một gậy, Tô Kiến Định đã quá thành thạo với cách làm này.

"Nếu Giang Húc Đông đã không phải là uy hiếp thì tôi sống ở đâu cũng chẳng sao cả, Tổng giám đốc Định đầu cần phải cố ý gọi cho tôi cú điện thoại này? Cần tôi làm gì thì anh cứ nói thẳng là được, coi như tôi trả món nợ năm đó Tô Quỳnh Thy không có tội tình gì mà phải chịu khổ "

Vũ Nguyên Hải rất biết thời thời thế, anh ta híp mắt lạnh lùng nói, doanh nhân luôn coi trọng lợi ích, tự dưng tìm đến anh ta thì chắc chắn là có chuyện gì.

"Đúng là tôi muốn để cho anh làm một việc giúp tôi, nhưng mà tôi cũng không phải là một người không quan tâm đến tính mạng của người khác, hiện tại tôi có thể nói rõ trước với anh là lần này tôi để anh đi làm một chuyện tương đối nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận một chút thì chết đi chính là được giải thoát, tôi cho anh một đêm để suy nghĩ, anh nghĩ kỹ rồi hãy gọi điện cho tôi." Tô Kiến Định thở dài, nói xong cũng cúp điện thoại.

Vũ Nguyên Hải cầm điện thoại, cuộc gọi đã kết thúc nhưng anh ta vẫn còn đang sững sờ, sau một lúc lâu thì anh ta mới cười lạnh và quăng điện thoại di động lên giường, sắc mặt tối tăm và tương đối khó coi, hoang mang nhìn điện thoại di động trên giường một lúc lâu thì anh ta mới cắn răng nhặt lên.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Kiến Định xoa trán nghỉ ngơi một hồi, hít thở sâu một hơi rồi đứng lên đi về phía văn phòng bên cạnh, ông ngoại đã lớn tuổi, cũng không ai biết rốt cuộc Yaren có làm chuyện gì không thể cứu vãn không, hai người đã ở trong lâu như vậy rồi, anh ta thật sự có chút không yên lòng, không đi qua chính mắt nhìn một chút thù anh ta không thể nào yên tâm nổi. 

Anh ta gõ cửa một cái rồi không đợi người bên trong nói gì mà lập tức đẩy cửa tiến vào, toàn thân đều tỏa ra hơi thở lạnh lùng như băng.

"Ông ngoại! Con có chút việc của công ty muốn nói chuyện với ông một lát, nếu bây giờ ông không bận thì vào phòng họp nói chuyện với con một lát đi!"

Liếc nhìn Yaren đang đứng một bên, chân mày của Tô Kiến Định nhíu chặt, một cảm giác xấu thoáng qua trong lòng anh ta.

"Đến phòng làm việc của con nói đi, đúng lúc ông cũng có chuyện muốn nói với con." Không thèm nhìn Yaren dù chỉ một chút, Công tước Otto chống gậy đứng lên, dẫn đầu đi ra phía ngoài, khi đi ra khỏi cửa cũng không đóng cửa, hai vệ sĩ đứng canh ở cửa, bốn con mắt nhìn chằm chằm về phía Yaren còn đứng tại chỗ giống như đang đề phòng anh ta vậy.

Bị nhìn như vậy nhưng động tác của Yaren cũng không hoảng hốt không vội vàng, chờ không nghe được tiếng gậy va đập xuống sàn nhà, anh ta tươi cười ngồi xuống vị trí mà Công tước Otto vẫn thường ngồi, tiện tay lật xem văn kiện trên bàn một chút, nhưng chỉ trong nháy mắt lại bỏ qua vì cảm thấy tẻ nhạt không thú vị.

Anh ta cứ giống như một thằng bé bướng bỉnh nghịch ngợm chạy nhảy hết chỗ này đến chỗ khác, chạm vào chỗ này sờ vào chỗ khác, không hề cầm món đồ nào nhưng lại làm người ta rất căm tức, vệ sĩ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể mở to mắt căng thẳng nhìn chằm chằm về phía anh ta.

Tô Kiến Định đi theo sau lưng Công tước Otto, đến khi ra khỏi phòng làm việc thì anh ta mới nhanh chóng đi tới bên cạnh ông ta và nói với giọng không thân thiện lắm: "Ông ngoại! Ông đã điều tra ra được mục đích lần này của ngài Yaren chưa? Hình như con có cảm giác có điều gì đó sai sai!"

"Tạm thời vẫn chưa thăm dò



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play