*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tôi ở chỗ này muốn nói một lời xin lỗi với mọi người trước. Chỗ tiền bị thiếu, tôi sẽ nhanh chóng bổ sung vào sau. Tôi nghĩ chắc chắn ông Bối cũng không có cố ý chiếm đoạt tài sản của công ty đâu, chỉ là nhất thời bị mu muội cho nên mới như vậy mà thôi. Hy vọng mọi người cho ông ấy thêm một cơ hội khác."
Ông lão đang ngồi cùng một bên với anh là người lúc nãy vẫn luôn tươi cười, cuối cùng cũng không thể cười nổi nữa. Khuôn mặt ông ta thoáng có chút cứng ngắc nhìn về phía mọi người ở đây. Bàn tay đặt dưới bàn nắm chặt, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Hoắc Hải Phong.
"Tôi không biết từ trước đến giờ ông đã cố ý chiếm đoạt bao nhiêu tiền rồi, nhưng đã không muốn phải xảy ra vấn đề kiện tụng, thì các ông rốt cuộc là muốn làm gì đây?" Mặc dù chỉ có một người xuất hiện trên báo cáo là có vấn đề, nhưng trực giác của Hoắc Hải Phong nói với anh rằng mọi chuyện sẽ không chỉ đơn giản như vậy thôi đâu.
Mấy lão già này chắc chắn còn làm chuyện gì khác sau lưng anh, chẳng qua hiện tại anh chưa có phát hiện ra mà thôi.
"Việc này đúng thật là ông Bối cũng đã làm không đúng. Tôi ở chỗ này xin lỗi mọi người, số tiền này tôi nhất định sẽ bảo ông ấy trả lại hết. Đến lúc đó cho dù có thiếu tôi cũng sẽ đứng ra và hoàn lại toàn bộ. Hy vọng mọi người có thể cho ông Bối thêm một cơ hội nữa. Ai rồi cũng sẽ có lúc mắc phải sai lầm, hơn nữa tất cả mọi người đều đã quen biết nhiều năm như vậy, coi như là cho tôi một cái mặt mũi đi."
Lần này khi nói chuyện, ông ta đã đổi sắc mặt trở nên rất trịnh trọng, trong tay thì cầm một cái gậy. Hoắc Hải Phong lật tài liệu trên tay để xem lại. Ông già vừa mới nói chuyện tên là Tần Văn Hưng. Tuy rằng ông ta giống như mấy ông già khác ở đây, chỉ là một trong những cổ đông của công ty mà thôi. Nhưng theo những gì mà anh đã điều tra được, ông lão này chắc hẳn là người đứng đầu trong mấy người kia. Phần lớn mọi việc đều do ông ta quyết định, cho nên không thể nói rằng ông ta không biết chuyện này được, chắc chắn là không có khả năng này.
"Ông Tần đã nói đến như vậy rồi, chúng ta cũng không nên truy cứu làm gì nữa. Chỉ là ông cũng biết chúng tôi không được giàu có như ông. Mọi người trong nhà chúng tôi còn phải dựa vào chút cổ phần này để sống sót, chuyện tiền bạc hy vọng ông hãy xử lý nhanh hơn một chút."
"Ông Tần sau này phải chú ý hơn một chút, lần sau đừng để xảy ra sơ suất lớn như vậy nữa, làm cho tất cả chúng tôi đều hiểu nhầm Tổng giám đốc Hoắc rồi. Đến lúc đó người phải chịu thiệt chỉ có thể là chúng ta mà thôi, tôi tin tưởng ông Tần cũng không phải là một người như vậy, đúng hay không?"
"...."
Anh đưa mắt nhìn lần lượt từng người ở đây, nhanh như vậy đã nói bằng cái giọng điệu này rồi. Hoắc Hải Phong thấy vậy thì cười lạnh một tiếng. Quả nhiên đúng như những gì anh đã nghĩ, chỉ cần Tần Văn Hưng mở miệng, mấy người ở đây tuyệt đối sẽ đối nghịch lại ông ta, người này đúng là không thể xử lý một cách dễ dàng được rồi.
Hơn nữa bây giờ anh lại không biết rõ mấy lão già này định làm gì. Anh chỉ cảm thấy mọi chuyện trước mắt là đang nhằm vào mình, sợ rằng sau lưng bọn họ còn có người khác đang thao túng. Mà anh lại không biết người đứng đằng sau này rất cuộc có phải là Yaren hay không...
"Tổng giám đốc Hoắc, nếu như tất cả mọi người đều thông cảm như vậy, hy vọng cậu cũng có thể nể mặt ông già như tôi một lần, chúng ta cùng nhau tự lùi một bước. Chỉ cần chuyện này cậu không truy cứu nữa, chuyện đổi tên chúng tôi cũng sẽ không can thiệp nữa."
Ông lão Tần này nắm lấy cái gậy trong tay, hai tay phải dùng sức mới có thể kìm nén được cơn tức giận của mình. Rõ ràng ông ta đã che giấu tốt như vậy, hơn nữa từ bây giờ đến cuối tháng còn một khoảng thời gian rất lâu nữa. Rốt cuộc Hoắc Hải Phong làm thế nào mà biết kế hoạch của bọn họ được chứ?
Nhưng mọi chuyện cũng đã đi đến bước này rồi, kế hoạch phía sau cho dù bọn họ không muốn làm cũng nhất định phải nhanh chóng làm cho xong. Cái chỗ này thật sự không thể ở lâu được nữa rồi. Mội khi hai bên chém giết lẫn nhau thì đến lúc đó bọn họ chỉ có thể là những người bị kẹp ở giữa mà thôi.
"Chuyện đổi tên tôi vốn chỉ là tới thông báo cho mấy người biết mà thôi. Về chuyện tự ý chiếm đoạt tài sản của công ty, tôi cảm thấy vẫn là nên cùng mấy người giải quyết một chút. Dù sao tôi cũng chỉ mới tiếp quản tập đoàn chưa được bao lâu, cũng nên để cho mọi người nhìn thấy năng lực làm việc của mình chứ, không phải? Nếu không lại có người không nhìn rõ thân phận của mình lại nghĩ đến chuyện đi lừa gạt người khác.”
Đối với chuyện này, anh vốn là chưa có chuẩn bị sẵn sàng cho việc đã đưa lên cao rồi lại phải nhẹ nhàng đặt xuống. Lợi dụng lúc người ta đang bệnh rồi lấy mạng của người đó mới là mục đích chính của anh. Chẳng qua lần này anh còn có chuyện vẫn chưa hiểu, cho nên mới ở đây dây dưa tổn thời gian cùng với đám người này.
"Tổng giám đốc Hoắc, cậu phải rộng lòng tha thứ, lùi một bước mới thấy bầu trời này rộng lớn. Những lời này chắc hẳn là cậu còn phải biết nhiều hơn tôi. Người trẻ bớt nóng giận thì sẽ tốt hơn đấy.” Thấy Hoắc Hải Phong không có ý định bỏ qua, sắc mặt của Tần Văn Hưng không đổi mà nhìn anh.
Ngoài mặt có vẻ là khá bình tĩnh, nhưng trong lòng ông ta thật ra đã bắt đầu hoảng hốt từ lâu rồi. Ngay từ lúc đầu, ông ta vốn là không đồng ý là ra chuyện như thế này. Nhưng trong nhà lại xảy ra chuyện xấu như vậy, nếu để lộ ra bên ngoài, danh tiếng nửa đời làm kinh doanh của ông ta sẽ bị phá hủy toàn bộ. Cho nên ông ta tuyệt đối sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra.
"Chuyện này tôi chỉ là tới thông báo cho mọi người biết mà thôi. Còn về việc rốt cuộc nên xử lý như thế nào tôi đã nghĩ qua rồi. Mọi người cũng đã đi ra ngoài một lúc lâu rồi, tôi cũng không muốn quấy rầy các vị nữa, mọi người trở về nghỉ ngơi đi. Cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây.” Hoắc Hải Phong liếc mắt nhìn vào điện thoại mà không để lại một chút dấu vết nào, là tin nhắn Tô Kiến Định gửi đến. Khóe miệng anh hơi nhếch lên, nói xong lập tức rời khỏi phòng họp.
Trở về phòng làm việc, anh ngay lập tức lấy điện thoại di động ra gọi lại cho Tô Kiến Định, giọng điệu mang theo một tia hào hứng: "Đã tìm được cái gì rồi?" Vừa nãy, khi anh bảo trợ lý gọi mấy người kia đến họp, là đã thông báo cho Tô Kiến Định đi điều tra bọn họ rồi.
Vừa rồi anh ngồi trong phòng họp dây dưa lâu tới như vậy, đến bây giờ khẳng định là đã phải điều tra ra chuyện gì rồi!
"Hải Phong, cậu đoán không hề sai. Sau lưng của mấy lão già kia còn có một người khác. Nhưng rất kỳ lạ, người ta chỉ thấy là Abel, tôi cũng đã điều tra qua, chuyện này từ đầu đến cuối Yaren đều chưa từng xuất hiện dù là một lần. Toàn bộ quá trình đều là do Abel ra mặt, thậm chí tôi còn điều tra ra được Yaren căn bản là chưa từng đến gặp Abel, rất có thể anh ta cũng không biết Abel đã tới đây..."
Nếu như thật sự là như vậy, việc lần này ngược lại có chút phiền phức rồi. Chuyện này từ đầu đến cuối đều không giống với cách làm việc của Abel, nếu như Yaren không có lộ mặt ra làm mấy chuyện này, đến cả tay sai của anh ta cũng không chịu lộ mặt, đấy thật sự sẽ là một rắc rối rất lớn.
“Chắc chắn là không có một chút