*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngay sau khi cách cửa được mở ra, một người đàn ông xa lạ bước vào và đứng ngay trước mặt anh ấy.
Mặc dù đây là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau, nhưng Tô Kiến Định vẫn có thể nhanh chóng nhận ra người trước mặt này rốt cuộc là ai. Lông mày của anh ấy hơi nhíu lại, không nói gì, đứng im tại chỗ mà mím môi, đồng thời hai tay siết chặt lại.
Yaren mỉm cười, trông giống như một người lớn tuổi rất dễ tính. Anh ta hơi giơ tay lên vỗ vào tay của anh ấy: "Cháu chính là Tô Kiến Định sao? Tôi là bác của cháu, cháu có thể gọi tôi là bác Yaren hoặc là chú Yaren cũng được. Đáng ra bố của cháu đã phải nhắc đến tôi với cháu rồi mới đúng."
"Ông ngoại cháu đúng là đã từng nhắc đến bác. Sao bác Yaren lại trở về một cách đột ngột như thế này? Cũng không nói trước một tiếng, để cháu có thể sớm tìm người tới đón bác về. Dù sao bác cũng đã rời đi nhiều năm như vậy rồi, mọi thứ ở đây của đã có sự thay đổi rất lớn." Tô Kiến Định nhanh chóng thu hết cảm xúc trên mặt lại, môi mỉm cười, hai tay không để lại dấu vết gì, đưa về phía sau lưng. Anh ấy hơi lùi lại phía sau một chút, cách nói chuyện cũng khá lễ phép.
Abel nhẹ nhàng gật đầu một cái, đang muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại có một giọng nói nam đột nhiên từ phía sau phát ra, ngắt lời của anh ta: "Hôm nay cậu đi làm trễ thế? Có muốn đi cùng tôi không?"
Không để anh ấy lên tiếng, vừa dứt lời, Hoắc Hải Phong từ đằng sau chiếc xa đi tới, đứng bên cạnh Tô Kiến Định.
"Đi cùng nhau đi, vừa vặn trên đường còn có chút chuyện muốn nói với cậu." Tô Kiến Định gật đầu, vừa cười vừa nói.
"Được thôi, nhưng không biết vị này là?" Sau khi gật đầu đáp lại, Hoắc Hải Phong ngẩng đầu lên nhìn về phía Yaren một chút. Trong mắt tràn đầy sự nghi hoặc, nhìn Tô Kiến Định nhíu mày một chút.
"Chú này là bác Yaren, cũng là con trai cả của ông ngoại tôi, là bác của tôi và Quỳnh Thi. Theo lý thì tôi nên gọi chú ấy một tiếng bác." Như vừa mới kịp thời phản ứng lại, Tô Kiến Định mỉm cười với Hoắc Hải Phong, trong giọng nói tràn đầy sự thân quen.
"Hóa ra là bác của Quỳnh Thy sao, là cháu đã thất lễ rồi. Chào buổi sáng, bác Yaren. Cháu là chồng của Quỳnh Thy, Hoắc Hải Phong." Sắc mặt của Hoắc Hải Phong nhanh chóng trở nên nghiêm túc, nhìn Yaren rồi khẽ gật đầu. Nói xong cũng không đợi anh ta trả lời, cùng Tô Kiến Định lập tức rời đi.
Yaren nhướng mày, quay lại ngồi vào xe. Hoắc Hải Phong đột nhiên lại xuất hiện. Lúc trước anh ta đúng là đã không điều tra kỹ càng, không ngờ lại có tính cách như vậy. Ngày này thực sự đã cùng cháu gái mình kết hôn.
Đến khi Tô Kiến Định ngồi vào trong xe, đôi lông mày đang nhíu lại mới hơi buông xuống một chút, giọng điệu có chút lo lắng: "Hải Phong, vừa rồi cậu không nên đắc tội với anh ta một cách trắng trợn như thế. Tên Yaren này là người tâm sâu khó lường, rất có thể ngay cả ông ngoại tôi cũng không có cách nào..."
"Hôm qua anh ta đã đi tìm Quỳnh Thy, tôi sẽ không cho phép Quỳnh Thy gặp phải bất kỳ sự tổn thương nào. Mấy chuyện không tốt như này nhất định phải bóp chết ngay lúc mới lên chồi. Cho nên, anh trai à, không thể để tên Yaren này tiếp xúc với Quỳnh Thy thêm một lần nào nữa, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp tốt mấy chuyện của Gia tộc Húc Nhật."
Sắc mặt của Hoắc Hải Phong hiện lên một vẻ lạnh lẽo. Trong mắt anh có vẻ là đang cất giấu dao vậy, sắc bén như muốn ép người khác vào tình thế cấp bách.
"Tôi biết, tôi biết việc chuyển đi càng sớm thì sẽ càng tốt. Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp thời gian cùng Quỳnh Thi dọn ra ngoài. Một khoảng thời gian nữa, nhà cũ sẽ không còn yên ổn nữa." Tay phải của Tô Kiến Định đặt ở trên đùi, vỗ xuống một cách có nhịp điệu, nhưng trong lòng lại đang tính toán xem nên thử Yaren như thế nào.
Yaren đã trở về, Abel và mọi người lại không biết khi nào sẽ được rời đi, cho nên cũng đã chuẩn bị trước một vài thứ.
Hai người đang nói chuyện thì đã đến nơi rồi. Hoắc Hải Phong để Tôi Kiến Định xuống trước, ở phía trước mặt chính là Gia tộc Húc Nhật.
Chuyện đổi tên anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chậm nhất là nửa tháng nữa thôi, đám sâu bướm đó nhất định sẽ bị đuổi hết ra ngoài.
Ngay khi Hoắc Hải Phong vừa xuống xe, Tô Quỳnh Thy đã được tài xế đưa tới. Anh chờ ở dưới tầng một lát, rồi nắm tay cô cùng đi lên tầng. Vừa đi anh còn vừa cúi đầu để trêu chọc cô. Nụ cười trên mặt cô lúc này so với lúc nãy thì chân thật hơn rất nhiều.
“Hồi nãy anh đã nói gì vậy? Em thấy sắc mặt của anh trai em trông khá tốt. Yaren trở về rốt cuộc là muốn làm gì thế?" Tô Quỳnh Thy có chút tò mò nên bước tới hỏi. Cô túm lấy cánh tay của anh, nhìn hai mắt anh chợt lóe sáng như đang giấu một ngôi sao trong đó vậy.
"Những chuyện này em không cần phải lo lắng đầu. Chờ thêm một thời gian nữa, khi ngôi biệt thự đã được dọn dẹp sạch sẽ, anh sẽ dẫn em cùng bọn trẻ về nhà, được không?" Hiện tại, anh đã để quản gia Sơn bắt đầu đi sửa sang lại căn nhà cũ của Gia tộc Húc Nhật rồi. Dựa theo tốc độ của quản gia Sơn, chưa đến nửa tháng nữa, nhất định có thể sửa sang thành mới hoàn toàn. Ở đó khá tốt, về mức độ an toàn cũng coi nhưng không quá tệ, cho nên anh tương đối hài lòng.
"Lại muốn dọn nhà thêm lần nữa. Em muốn ở lại với ông ngoại và cả anh trai thêm một chút nữa, nếu không chúng ta ở lại đó luôn đi." Tô Quỳnh Thy bĩu môi, kéo ống tay áo của anh để làm nũng. Đối với việc phải dọn nhà này, hiển nhiên là có chút mâu thuẫn.
"Yaren đã quay trở lại rồi. Gần đây ngôi nhà cũ lại không được an toàn cho lắm, vì vậy mà anh không yên tâm để em và bọn trẻ sống ở đấy. Em ngoan ngoãn một chút đi nào." Hoắc Hải Phong nắm lấy tay của cô đặt ở trên miệng mình mà hôn một cái. Lúc này, hai người đã đến văn phòng của Tổng giám đốc.
Hoắc Hải Phong còn chưa nói được đến hai câu, lập tức đâm đầu vào làm việc. Tô Quỳnh Thy thấy vậy cũng có chút bất lực, nhưng cũng chỉ có thể bĩu môi mà tự ngồi một mình trên ghế sô pha.
Không giống với Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong, Abel sau khi lên xe cũng không có đến công ty ngay, ngược lại là đi đến nơi mà trước đây Abel đã từng sống.
Yaren lúc này đang nhắm mắt lại và suy nghĩ về mọi thứ, cho đến khi chiếc xe dừng lại. Anh ta mang theo một khuôn mặt ảm đạm mà bước xuống xe thì thấy đã có người đang đứng chờ Abel tại cửa ra vào.
Anh ta mày nhíu lại, ngay cả nhìn cũng không nhìn mà trực tiếp đi lướt qua người đang đứng chờ ở cửa, vắt chân lên ngồi ở vị trí chính trong phòng khách.
"Có điều tra ra được cái gì dùng được không?" Gia tộc Húc Nhật tuy rằng có kém hơn Gia tộc Otto một chút, nhưng mấy năm nay cũng phát triển không quá tệ, có thể miễn cưỡng nói là ngang bằng với Gia tộc Otto. Thế nhưng, một gia tộc như vậy lại để rơi vào tay của Hoắc Hải Phong. Điều này đã vô hình cho tiếng nói của Tô Kiến Định có trọng lượng hơn. Chuyện như vậy thì dù cho có là ai cũng sẽ không thể để mặc mà cho qua được.
"Tạm thời vẫn không tra ra được điều gì, nhưng khi tôi cuối cùng cũng liên lạc được với mấy lão già của Gia tộc Húc Nhật ngày xưa, tôi phát hiện ra bọn họ rất bất mãn với Hoắc Hải Phong. Nếu như chúng ta xuống tay từ bọn họ, chắc hẳn có thể trực tiếp