*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Mộc Châu mím môi. Nhất thời cô ta không biết rốt cuộc nên nói cái gì. Hai tay của cô ta cứ xoa xoa vào nhau, mắt thì nhìn về phía Dương Thừa Húc rồi lại nhìn sang người phụ nữ kia. Cuối cùng, cô ta cũng chỉ biết cắn môi dưới, sắc mặt tái nhợt, nở một nụ cười mang theo sự xấu hổ rồi lại tiếp tục mở miệng nói:

“Cháu chỉ là muốn hỏi, sao cô lại phải che hết mặt đi vậy? Nếu không tiện thì vợ chồng chúng cháu sẽ rời đi luôn.” Trong trường hợp như thế này, nhất định phải lấy lùi làm tiến, không thể cứ nhiệt tình mà gặm hỏi. Nếu như thân phận của người phụ nữ này thật sự là đúng như những điều mà cô ta đang nghĩ thì sẽ quá tốt rồi. Còn nếu như không phải, thì cứ coi như cô ta ở lại trò chuyện với bà ta một chút đi.

“Đương nhiên là tôi cũng có lý do của riêng mình. Mà nếu cô không ngại, tôi cũng có chuyện muốn hỏi. Nhưng có vẻ như quan hệ giữa vợ chồng hai người cũng không được tốt cho lắm, sao đi ra ngoài mà còn phải buộc xích trên chân như vậy chứ? Những người nào không biết lại sợ rằng hai người là có thù với nhau đấy.”

Bà ta vốn chỉ là muốn gặp Dương Thừa Húc mà thôi. Tuy nhiên bà ta cũng rất đồng cảm với cô gái này. Lúc này sắc mặt của cô ta không được tốt cho lắm, chắc hẳn là bị con trai của bà ta nhốt lại, nhưng có vẻ cô ta cũng không có quan tâm đến sự sống và chết của bản thân lắm. Cho nên bà ta cũng sẽ không dùng thủ đoạn để đùa giỡn với Trần Mộc Châu, bà ta cũng sẽ không vì một chút đồng cảm này mà thả cô ta ra. Bà ta chỉ đơn giản là nhắc đến chuyện này, đây cũng coi như là một chút lòng tốt của bà ta rồi. 

"Tình cảm của tôi và vợ hiện tại vẫn rất tốt, không cần bà phải quan tâm đầu. Chúng tôi đã làm phiền bà lâu như vậy, cũng thật là xấu hổ, chúng tôi phải trở về rồi. Sau này mà có cơ hội, hoan nghênh bà sang nhà chúng tôi chơi một chút.”

Nếu không phải tự nhiên có chút thiện cảm với người đàn bà đang ngồi trước mắt này, lời mà Dương Thừa Húc nói cũng sẽ không lịch sự như vậy. Lần này cho dù Trần Mộc Châu có phản đối như thế nào, anh ta cũng túm hai tay của cô ta rồi kéo ra ngoài, sắc mặt lạnh lùng và dĩ nhiên là tâm trạng của anh ta cũng như được ném xuống hầm bằng rồi.

Người đàn bà kia cũng không nói gì nhiều, chỉ đứng lên nhìn hai người họ rời đi.

Lúc rời đi, Trần Mộc Châu cảm thấy không cam lòng. Khi cô ta thấy sắp bị kéo ra ngoài, lúc đi ngang qua chỗ của người phụ nữ, cũng không biết là lấy thêm được lá gan từ đâu mà mạnh mẽ vươn tay kéo chiếc khăn lụa ở trên mặt bà ta xuống. Cả hai người ở đây đều không có phòng bị, lúc Dương Thừa Húc quay đầu lại, bà ta đang muốn nhặt chiếc khăn lụa lên để che mặt đi. Nhưng đã quá muộn rồi, chỉ có thể cứng đờ tại chỗ, sắc mặt bà ta có chút ngưng đọng.

Mặc dù chuyện đã đến mức này, nhưng tâm tình của Trần Mộc Châu lại vui vẻ lên rất nhiều. Dương Thừa Húc lúc này cũng không vội đi nữa, bước chân của anh ta không nhanh không chậm mà đi về chỗ chiếc số pha rồi ngồi xuống. Trong giọng nói lúc này của anh ta giống như đang chứa những tảng băng hàng ngàn năm, muốn đóng băng người khác lại: "Rốt cuộc bà là ai?”

Trần Mộc Châu lặng lẽ nhích người sang bên cạnh một chút. Vừa rồi quả nhiên là cô ta đã không nhìn lầm, người phụ nữ này nhất định có vấn đề!

“Tôi không phải là ai cả, tôi chỉ là một vị khách của ông Abel mà thôi. Hai người cũng mau trở về đi, trời sắp tối rồi.”

Động tác nhặt chiếc khăn lụa ở trên mặt đất của người phụ nữ kia có hơi cứng ngắc. Bà ta lại che mặt lại một lần nữa rồi ngồi trên ghế sô pha mà không nói một lời nào.

"Bà chắc hẳn mẹ tôi, đúng không? Bố tôi đã nói với tôi rằng đôi khi có một số điều tôi không nói nhưng không có nghĩa là tôi thực sự không biết gì cả, vì vậy bây giờ tôi hỏi bà một lần cuối cùng, bà là ai?” Gân xanh trên cổ Dương Thừa Húc nhô lên, sắc mặt hung dữ.



Người phụ nữ thở dài, nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra lần nữa, trong mắt chỉ còn lại thanh minh, giọng nói đều đều: "Mẹ đúng là mẹ của con. Bố của con chắc hẳn cũng từng nhắc đến rồi. Nhiều năm như vậy, mẹ muốn xin lỗi ông ấy, xin lỗi con. Lần này cũng là bởi vì người đó xảy ra chuyện, cho nên mẹ mới về đây để tránh nạn”

Người phụ nữ kia chỉ nói một cách thật đơn giản về mối quan hệ của mấy người. Còn về những chuyện đã xảy ra trong hai mươi mấy năm qua, một chút bà ta cũng không nhắc tới. Một số chuyện đã qua rồi, nếu làm cho thế hệ phía sau phải đau khổ thì cũng không nên nói ra để làm gì.

“Tôi không quan tâm về việc bà đến đây để làm gì, nhưng có một chuyện bà nhất định phải giúp tôi, coi như là một cách để bà trả nợ” Anh ta không thể một mình mà cứu được bố mình, nhưng nếu có sự giúp đỡ của người đang ở trước mặt anh ta, nói không chừng lại có thể có vài phần hy vọng. Dù sao Abel cũng không phải là người mà anh ta và bố của mình có thể đắc tội. Nếu như anh ta đắc tội với Abel thì coi như không còn hy vọng gì để cứu bố mình nữa rồi.

Lúc trước, hai người Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong căn bản là không muốn để cho bọn họ sống tốt, chẳng qua là đang thay đổi sang phương pháp khác để tra tấn bọn họ mà thôi. Nhưng nếu phía trước có một người giúp đỡ, nói không chừng anh ta cùng với bố mình lại có thể bình an vô sự.

"Nếu như mẹ có thể giúp được thì chắc chắn mẹ sẽ không từ chối, nhưng Dương Thừa Húc, chắc hẳn con cũng biết rất rõ, nếu con muốn mẹ đi đối phó với Abel, vậy mẹ chỉ có thể nói cho con biết là mẹ không thể giúp. Mặc dù nhìn Abel có vẻ rất dễ đối phó, nhưng con cũng phải biết, sau lưng ông ta còn có Yaren, còn có anh chị em, ông ta không chỉ có một mình, chỉ bằng một mình mẹ thì tuyệt đối không có khả năng đối phó với ông ta đâu.”

Người đàn bà nói một cách rất nghiêm túc, hai mắt hơi nheo lại, khí thể toát ra trên người bà ta dĩ nhiên cũng không thua Dương Minh Hạo trước kia là bao.

Lúc này Dương Thừa Húc mới có thời gian để quan sát kỹ dáng vẻ của bà ta. Đây rõ ràng là mẹ của anh ta, nhưng làn da trên mặt lại trắng nõn, khỏe mắt hơi nhăn nheo một chút. Nếu không phải vì khí chất của bà ta, có khi hai người mà cùng nhau đi ra ngoài người khác còn nghĩ hai người là chị em. 

Trầm ngâm một lát, Dương Thừa Húc nhìn Trần Mộc Châu ngồi bên cạnh, đột nhiên đứng lên, trong tay anh ta còn cầm dây xích đi lên tầng. Anh ta không nói hai lời lập tức trói cô ta lên tay vịn cầu thang ở tầng hai. Khi Trần Mộc Châu còn đang sửng sốt và chưa phục hồi được tinh thần, Dương Thừa Húc đã đi xuống lầu rồi.

Hành động lần này của anh ta hoàn toàn làm cho cô ta trở nên ngày ngốc. Không biết mục đích của cô ta có đạt được hay không, nhưng kết quả hình như ngược lại là tạo điều kiện thuận lợi cho Dương Thừa Húc! Nếu như hai mẹ con này thật sự cùng nhau hành động, đừng nói là chạy, sau này kể cả cô ta có muốn ra khỏi phòng cũng không có khả năng.

Rốt cuộc Trần Mộc Châu ở trên tầng đang nghĩ gì thì anh ta tạm thời không muốn quan tâm. Ở dưới lầu, Dương Thừa Húc vắt chân ngồi trên ghế sô pha, lúc này mới hừ lạnh nói: "Hiện tại bên cạnh đã không còn người khác, chẳng lẽ bà không có chuyện gì muốn nói với tôi và bố tôi sao?”

Người phụ nữ kia cau mày nhìn Trần Mộc Châu còn đang giãy giụa trên lầu, lại cúi đầu nhìn Dương Thừa Húc đang ngồi trên ghế sô pha, thở dài: "Quả nhiên không hổ là bố con, cho dù là ông ta chưa từng dạy con



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play