*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tôi sẽ chuẩn bị để lập tức ra nước ngoài, tổng giám đốc cứ yên tâm." Vẻ mặt Lâm Tiến Quân lộ ra sự vui mừng, đáp lại.

Hoắc Hải Phong gật đầu không nói thêm gì cả, cúi đầu xử lý công việc, Lâm Tiến Quân thu dọn các tài liệu rồi xoay người rời đi.

Sau khi xuống máy bay, Abel đã không đến gặp những người của dòng họ Sunrise mà dọn đến một căn phòng cũ để ở, cũng không vội vã xử lý mọi chuyện mà mỗi ngày luôn thong thả đi tập thể dục xung quanh khu vườn.

Bên kia, Yaren cũng hiểu rõ sự tình xảy ra trong ba năm trở lại đây, ông ấy tính nghỉ ngơi một thời gian, hiện tại đang ngồi trên phi cơ riêng để trở về quê nhà ở Châu Âu.

Vào lúc Trần Mộc Châu tỉnh lại, cô ta liền cảm thấy cuộc sống về sau của mình sẽ gặp không ít khó khăn, nhưng mà cô ta chưa từng nghĩ tới Dương Thừa Húc lại đối với cô ta như vậy, sờ lấy chiếc vòng khóa ở cổ chân, cô ta cười tự giễu rồi ngồi xuống đất, hai tay ôm lấy đầu gối, ánh mắt đỏ rực như lửa.

Lúc tỉnh lại cô ta đã khóc rất nhiều, hiện tại cũng đã không còn nước mắt để chảy ra nữa.

"Trần Mộc Châu, ăn cơm trưa thôi, hôm nay chúng ta ăn mì được không!", Dương Thừa Húc bước vào không một tiếng động, bê khay cơm trưa đến, anh ta giống y như ma quỷ, ngay cả tiếng bước chân cũng không có, Trần Mộc Châu bị dọa cho sợ run người, ánh mắt nơm nớp lo sợ nhìn anh ta, ra sức gật đầu.

Không ăn đồ anh ta mang đến thì nhất định phải chịu hậu quả, cô ta không muốn nếm thử loại cảm giác kinh hoàng đó lần thứ hai.

Dương Thừa Húc bước đến, không để ý đến biểu cảm trên mặt của Trần Mộc Châu, trên mặt anh ta là một nụ cười vui vẻ, ánh mắt híp lại lấy đôi đũa gắp thức ăn đưa đến trước miệng cô ta, thi thoảng còn chạm lên mặt cô ta, chắc chắn tâm tình của anh ta đang rất tốt.

"Em,em ăn, ngày hôm qua anh đã đồng ý sẽ cho em ra ngoài một chút, khi nào thì chúng ta đi..."

Trần Mộc Châu cúi đầu cố gắng ăn, trên mặt mang theo biểu cảm hoảng sợ, giống như một con động vật nhỏ đang bị thương vậy.

Dương Thừa Húc cảm thấy thỏa mãn, nắm chặt lấy cằm cô ta, nhìn một lát rồi gật đầu: "Anh nói được thì sẽ làm được."

Nói xong, anh ta đưa tay xuống thắt lưng móc từ trong túi ra một cái chìa khóa, cởi bỏ cái xích khóa cổ chân cô ta trên đầu giường ra: "Đi thôi!"

Như vậy không khác gì một con chó của anh ta, Trần Mộc Châu im lặng đi theo anh ta ra ngoài.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời không một gợn mây, ánh mặt trời chiếu xuống những thảm cỏ xanh mượt khiến chúng như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng.

Hai người im lặng bước đi trong sân, chiếc xích sắt thi thoảng lại phát ra tiếng"leng keng".

Đứng dưới ánh mặt trời hơn mười phút, cả hai đều đổ mồ hôi, Trần Mộc Châu có chút không chịu đựng được, đang muốn mở miệng gọi Dương Thừa Húc thì đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở biệt thự cách đó không xa đang nhìn về phía hai người bọn họ.

Ngay lúc bắt gặp tầm mắt của cô thì thì liền quay người trở về phòng, tuy rằng chỉ là nhìn thoáng qua nhưng Trần Mộc Châu khẳng định người phụ nữ đó có quan hệ gì đó với Dương Thừa Húc, dù sao hai người thật sự quá giống nhau, giống như đúc từ một khuôn mẫu ra vậy.

"Em muốn trở về chưa? Trần Mộc Châu, lần này em trở về, đừng nghĩ đến chuyện muốn ra ngoài nữa, sẽ không dễ dàng như lần này đâu!"

Bàn tay anh ta nắm lấy cằm Trần Mộc Châu, Dương Thừa Húc nhìn cô ta bằng ánh mắt si mê rồi sau đó hôn lên khóe miệng, ngẩng đầu, kéo cô ta vào trong lòng ngực.

Trần Mộc Châu nhìn về nơi người phụ nữ kia vừa đứng một lát, cau mày, vỗ nhè nhẹ vào lưng Dương Thừa Húc, chỉ về hướng người phụ nữ vừa xuất hiện, nói: "Em nghĩ nên qua bên kia một chút, dây xích ở trong tay anh, cho dù em muốn chạy cũng không chạy được."

Dương Thừa Húc nhìn về phía cô ta chỉ, đó chỉ là một căn biệt thự mà thôi, trước kia anh ta đã đến thường xuyên, biết chỗ đó không có ai ở, nhưng đã lâu anh ta không có đến đó, hiện tại anh ta không xác định được có người ở đó hay không.

Hơn nữa, nơi đó có gì tốt đẹp mà Trần Mộc Châu muốn đến đó, căn biệt thự đó chẳng lẽ có gì đó kì lạ.

"Không có gì kỳ lạ cả, chỉ là muốn rời khỏi sân này một chút, đúng lúc chỗ đó có rất nhiều hoa đang nở, em muốn anh hải giúp em vài bông hoa, em ở trong phòng nhiều cũng buồn chán, có thể có hoa cỏ ở bên cạnh cũng đỡ cảm thấy chán nản vài phần."

Không cần nghĩ xem Trần Mộc Châu nói thật hay dối, anh ta liền lên tiếng.

"Mộc Châu, em muốn đến đó, anh sẽ không ngăn cản, nhưng nếu em không ngoan ngoãn nghe lời, hậu quả là gì chắc không cần anh nhắc em cũng hiểu!" Dương Thừa Húc nhíu mày nhìn xung quanh căn biệt thự một lát, sau đó nhún vai, thả cô ta ra.

"Em sẽ không chạy loạn, huống hồ dây xích đang ở trong tay anh" Mấy ngày trước, khi vừa mở mắt, cô ta phát hiện bản thân đang ở trong vòng ngực của Dương Thừa Húc thì liền tuyệt vọng, nhưng hôm nay, cô ta lại giống như tìm lại được hy vọng...

Hai người nhìn nhau, sau đó Dương Thừa Húc nắm lấy tay cô ta, ngâm nga một vài câu hát, chậm rãi cùng Trần Mộc Châu bước qua đó, vừa nắm tay cô ta, vừa để ý xung quanh, quan sát kỹ xem căn biệt thực có vấn đề gì không!

Người phụ nữ trong căn biệt thự lúc nãy chính là người của dòng họ Sunrise, thời điểm xuống máy bay, quản gia đã an bài cho cô ấy đến đây ở, lúc cô ấy tỉnh lại, liền cảm thấy xung quanh căn biệt thự này có chút khác thường.

Cô ấy trốn rất kỹ nên Dương Thừa





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play