*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cảm giác lo lắng, đau lòng và tâm trạng thấp thỏm dường như kéo dài suốt cả đêm. Khi thức dậy vào sáng ngày hôm sau, dưới mắt Tô Quỳnh Thy đã xuất hiện hai quầng thậm lớn. Cô đang đấu tranh tư tưởng xem có nên dậy hay không thì nhận được thông báo rằng Hoắc Hải Phong đã đến công ty. Nghe thấy tin này, Tô Quỳnh Thy vô cùng bối rối.
Cô ngồi trên giường một lúc lâu mà vẫn chưa định thần lại được, rất cuộc là có chuyện gì quan trọng mà anh lại giấu cô một cách kín đáo như vậy?
Tô Quỳnh Thy càng suy nghĩ lại càng cảm thấy có gì đó không ổn, mỗi lúc một buồn bực hơn. Cô cắn môi, nhanh chóng đi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ bình thường, cải trang thành một bộ dạng khác rồi lén lút đi ra ngoài.
Mấy ngày nay cô cùng anh đến công ty, đường đi cũng đã khá quen thuộc rồi.
Có lẽ hôm nay thần may mắn đã mỉm cười với cô, vừa lúc xe dừng lại chờ đèn xanh thì cô nhìn thấy Hoắc Hải Phong ở cách đó không xa, anh được Trần Bắc hộ tống lên một chiếc xe khác, dường như đang chuẩn bị đi đến một nơi nào đó.
Lúc này cô không xuống xe nữa mà lập tức kêu tài xế quay đầu xe đi theo anh, dọc đường rẽ trái quẹo phải khá nhiều, con đường càng ngày càng xa. Cuối cùng cô dừng lại trong một con hẻm nhỏ, chỗ này chỉ rộng vừa đủ để một chiếc xe có thể đi qua. Lúc xuống xe, Tô Quỳnh Thy yêu cầu tài xế dừng ở phía xa hơn một chút, mãi cho đến khi tận mắt cô nhìn thấy Hoắc Hải Phong bước vào trong hẻm, cô mới xuống xe, lặng lẽ bước theo.
Cô còn chưa đi được hai bước, đột nhiên từ phía sau có một người nắm lấy cổ tay của cô và bất thình lình vác cô lên vai.
Sắc mặt Tô Quỳnh Thy tái mét lại, cô không dám mở mắt ra nhìn, cứ nhắm chặt mắt lại rồi vừa la hét vừa đấm vào lưng người đàn ông. Mắt cô nhòe đi, bộ dạng bất lực vô cùng đáng thương, thậm chí cô còn gọi tên của Hoắc Hải Phong.
Bị làm ồn, người đàn ông hừ lạnh một tiếng và không khách khí đưa tay lên vỗ vào mông cô hai cái.
Lúc này Tô Quỳnh Thy đã vô cùng hoảng sợ, cô cố gắng giãy giụa, tủi thân hét to tên của Hoắc Hải Phong.
Lúc này, người đàn ông đang vác cô đột nhiên đứng lại, thở dài một tiếng rồi đặt cô xuống: “Quỳnh Thy, là anh!”. Người đàn ông một bên nói chuyện, một bên giúp cô lau đi những giọt nước mắt vương trên gương mặt, anh vừa buồn cười vừa tức giận nhưng cũng không biết nên làm thế nào với cô.
Sau khi được đặt xuống, Tô Quỳnh Thy mới nhìn xem người kia là ai. Hai mắt cô từ từ mở ra, trước mặt cô không phải chính là Hoắc Hải Phong hay sao?
Lần này đúng là Hoắc Hải Phong đã chọc vào tổ ong vò vẽ rồi. Tô Quỳnh Thy vừa nhìn thấy anh thì bụm miệng lại, nhắm nghiền mắt lại rồi bắt đầu khóc to, vừa khóc vừa trách: “Anh giỏi lắm! Tại sao lại dọa em sợ hết hồn như vậy chứ? Em cứ tưởng là người xấu xuất hiện rồi! Hoắc Hải Phong, anh thật xấu xa!”
Rõ ràng là cô làm sai nhưng cuối cùng lại đổ hết tội lỗi cho anh, Hoắc Hải Phong có chút dở khóc dở cười. Nhưng thấy cô khóc thương tâm như vậy, Hoắc Hải Phong cũng không đành lòng. Anh thận trọng ôm cô vào trong lòng mà dỗ dành. Cô chính là cô gái nhỏ của riêng mình anh, không dỗ dành cô thì còn làm gì nữa! Một lúc sau thấy cô vẫn còn nức nở, anh đành thở dài, ôm cô đi về.
"Quỳnh Thy, anh không làm gì có lỗi với em cả, em đừng khóc nữa được không? Anh bảo Trần Bắc đưa em quay về nhé!"
Hoắc Hải Phong đặt cô lên giường, anh cẩn thận lau nước mắt cho cô, có một số chuyện anh không muốn cho cô biết sớm như vậy.
“Hoắc Hải Phong! Từ tối hôm qua anh đã bắt đầu rồi, đến bây giờ anh còn nói không có làm chuyện có lỗi với em. Trước kia lúc em sinh Tinh Hòa không phải là anh cũng nói như vậy sao? Nếu như anh còn bắt em trở về, em sẽ đi nói cho ông ngoại biết chuyện!”
Tô Quỳnh Thy đã đến tận đây rồi, nếu như ép cô đi nhất định cô sẽ không cam tâm, sẽ khóc lóc om sòm cho đến khi được ở lại mới thôi!
"Quỳnh Thy, em tin anh đi, được không? Hiện tại có một số chuyện anh không muốn cho em biết, nhưng đợi đến thời điểm thích hợp, anh nhất định sẽ nói rõ cho em, nhé?" Cô gái của anh lúc tức giận cũng vô cùng đáng yêu, anh không làm cách nào để hung dữ với cô được.
"Bây giờ anh cũng có thể nói cho em biết mà, dù là chuyện gì đi nữa thì em cũng sẽ cùng anh gánh vác. Ngay từ đầu đã nói rõ ràng rồi, sao anh có thể quên chứ?" Kỳ thực cô cũng không muốn biết rốt cuộc thì Hải Phong đang làm cái gì, cô chỉ không thích cảm giác bị người khác giấu diểm mà thôi. Cô luôn là người cuối cùng biết về mọi thứ nhưng cô vốn muốn giúp đỡ anh, vợ chồng hoạn nạn có nhau, không phải sao? Cô không muốn vô dụng như vậy, ít nhiều cô cũng muốn giúp đỡ anh...
Hoắc Hải Phong xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, anh mím môi lắc đầu, biểu cảm lộ ra vẻ chua xót.
Nhìn thấy bộ dạng của anh, Tô Quỳnh Thy không muốn làm phiền anh nữa. Cô cúi thấp đầu, nước mắt lặng lẽ rơi. Sau đó cô lẳng lặng đứng dậy bước ra ngoài, tình cờ gặp Trần Bắc đang ở bên ngoài bước vào cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Đưa tôi trở về."
"Chủ tịch..." Trần Bắc bị dáng vẻ này của Tô Quỳnh Thy dọa sợ, anh ta lui ra sau một bước, lúng túng nhìn về phía Hoắc Hải Phong.
“Đưa bà chủ trở về.” Nói xong, Hoắc Hải Phong xoay người quay lưng về phía Tô Quỳnh Thy, hai tay anh vẫn còn đang run run.
“Tôi mệt rồi, đi nhanh thôi.” Tô Quỳnh Thy không để ý đến Hoắc Hải Phong nữa, cô lảo đảo bước đi như hồn xiêu phách lạc. Cô đi một bước, nước mắt lăn dài thêm một dòng, nhưng không hề có bất cứ âm thanh