Có lẽ Dương Minh Hạo vẫn nhớ nhung người con gái đã sinh ra Dương Thừa Húc, không phải là con mình cũng phải liều mình bảo vệ. "Tô Kiến Định, chúng tôi đã đồng với yêu cầu của cậu rồi, chẳng phải cậu nên cho Thừa Húc rời khỏi nơi này sao?" Dương Minh Hạo nhìn phía sau, cỏ xanh ngoài sân sáng lấp lánh, dưới ánh mặt trời như được một vầng sáng bọc lấy tất cả.
Không biết đã bao nhiêu ngày không được thấy cảnh tượng như vậy, Dương Minh Hạo yên lặng thở dài, cố nén dời đường nhìn, quay người nhìn lại. "Hiện giờ anh ta có thể rời khỏi." Tô Kiến Định nói rồi phất tay, vệ sĩ đứng cách đó không xa chạy đến, giúp Dương Thừa Húc cởi sợi dây trên tay, sau đó không để anh ta nhìn Dương Minh Hạo nhiều thêm một cái, lập tức lôi người ra ngoài.
Tận mắt nhìn thấy Dương Thừa Húc bị quăng ra ngoài, sắc mặt Dương Minh Hạo khá hơn một ít, híp mắt nhìn sàn nhà bên chân, tâm trạng thoải mái hơn nhiều, từ rày về sau, ông ta đã thực sự chỉ còn lại một mình, không việc nhẹ người, không còn bất cứ thứ gì ràng buộc quần thân... "Mang người về đi." Nhìn Dương Minh Hạo biến mất trong tầm mắt, Tô Kiến Định đột nhiên cảm thấy báo thù chính là như vậy.
Sau khi bị ném ra ngoài, Dương Thừa Húc lanh lẹ bò dậy từ dưới đất, không có lấy một xu dính túi, cũng may không ai lấy hộ chiếu lần trước nhét trong ngực, bên trong còn kẹp một tờ chi phiếu, gắng gượng cũng có thể giúp anh ta sống được ở đây một tháng.
Trần Mộc Châu còn chưa tìm được. Anh ta tới đây chủ yếu để tìm người, nhưng hễ nghĩ đến khuôn mặt già nua của người đàn ông trung niên trong tầng hầm thăm thẳm tối đen như mực đợi anh ta đến cứu. Đó là người bố đã chăm sóc anh ta suốt hai mươi mấy năm, trong lòng cũng có chút không nở, cuối cùng chỉ có thể cắn môi, rưng rưng leo lên máy bay rời khỏi nơi này. Trần Mộc Châu có thể nhờ Abel tìm hộ, nhưng bố thì không chờ nổi nữa rồi.
Xấp xỉ tám giờ lửng lơ trên trời, anh ta không chợp mắt lấy một lần, lúc máy bay hạ cánh chân gần như không thể nhúc nhích nổi.
Cũng may người của Abel đến khả kịp thời, anh ta vừa bước ra ngoài đã tìm thấy.
Dương Thừa Húc được đưa đến biệt thự, tắm rửa qua loa thay quần áo sạch, anh lại bị dẫn đến thư phòng ở tầng ba, Abel đang ngồi trên bàn xử lý công việc.
Dương Thừa Húc không dám lên tiếng, ngây ngẩn đứng tại chỗ, rụt đầu rụt cổ không dám nhìn lung tung, chỉ sợ nhìn thấy gì không nên thấy. Nhưng nỗi sợ hãi trống rỗng trong tim vẫn còn đó, đặc biệt là khi nhận nhiệm vụ của Tô Kiến Định, anh ấy càng không dám nhìn loạn. "Tôi nghe nói cậu đã đến Mỹ? Đã gặp bố mình chưa?" Chuyện trong tay còn chưa làm xong, Abel vừa viết trên văn kiện, vừa bớt chút thời gian nhìn anh ta một cái, đoạn hỏi. "Không, không gặp, bạn gái cháu đến Mỹ, cháu đến để tìm em ấy nhưng mãi không tìm được. Sau đó cháu về một mình, chắc em ấy thật sự không yêu cháu, cho nên mới muốn cách cháu thật xa." Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Nhắc đến chuyện này, Dương Thừa Húc thật sự đau lòng, nói mấy câu nước mắt đã lã chã rơi xuống. "Tôi sẽ cho người giúp cậu mang người về, lần này đi tìm đã mệt rồi, mau về nghỉ ngơi một chút đi."
Có lẽ không còn nghi ngờ nữa, thái độ Abel với anh ta đột nhiên tốt hơn hẳn. Trước và sau như hai người khác nhau, đổi mặt nhanh như lật sách, quả là không phải chuyện người thường có thể làm được. "Chú Abel, cháu còn một việc muốn nhờ chú giúp, tuy rằng cháu gặp được bổ nhưng lúc cháu đi lại gặp Hoắc Hải Phong. Bố cháu không phải Dương Minh Hạo đúng không, mẹ cháu hẳn là đang ở chỗ chú, cháu muốn gặp mẹ."
Quá kích động, Dương Thừa Húc không còn thận trọng nữa, trong lúc hăng hái cứ như biến thành một người khác, lá gan cũng phình to hơn, không chỉ can đảm mở to mắt nhìn Abel, đến cả giọng nói cũng lớn hơn nhiều. "Hoắc Hải Phong nói cho cậu chuyện này? Hoắc Hải Phong cách cậu một tầng, làm gì có chuyện anh ta muốn tốt cho cậu. Thừa Húc, cậu phải nghĩ kỹ một chút, nếu cậu thật sự không phải con trai ruột của bố cậu, vậy ai mới là bố ruột của cậu đây, không thể là tôi chứ! Tôi cũng mới chỉ hơn ba mươi tuổi, không thể nào sinh được một đứa con lớn như cậu. Cậu đã không phải con trai tôi, thì sao mẹ cậu lại ở chỗ tôi cho được. Gặp chuyện gì cũng phải dùng trí tuệ, đầu óc để đấy không sẽ hỏng đấy, tự mình nghĩ lại đi!"
Phân tích một lần mạch lạc có lớp lang, Abel hiển nhiên không hề hoảng hốt, đến lý do từ chối cũng đã chuẩn bị từ trước. Dương Thừa Húc nghe anh ta nói không phản bác được một câu, mặt đỏ bừng, cuối cùng không biết làm sao chỉ đành lùi về sau hai bước, há hốc mồm căng thẳng, không biết nên nói gì. Nghĩ ngợi hồi lâu mới cắn răng tiến lên, nói rằng: "Bố cháu quả thực không phải chú. Chắc là một cổ đông của gia tộc Otto đứng bên chú đi, có một số việc cháu không nói không có nghĩa là cháu chẳng biết gì cả. Hồi đó mẹ cháu mang thai cháu, hẳn là phải có liên quan đến chủ, không thì chủ cần gì phải giúp bố cháu. Chắc là chú cũng sợ mẹ cháu nhả ra hết mọi thứ của chú chứ gì!" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Những suy đoán này đều không phải không có căn cứ, trong đó còn có mấy câu là Dương Minh Hạo nói với anh ta. Dương Thừa Húc híp mắt, tay trái giấu sau lưng, lòng bàn tay mồ hôi dấp dính ướt nhẹp, rất khó chịu, nhưng chính anh ta lại chẳng cảm được gì.
Quá mức căng thẳng lo sợ, cảm quan cũng bị phóng đại đến mức lớn nhất. Đến mức anh ta thấy rất rõ cảnh Abel đập vỡ ly nước, trong mắt anh ta không khác nào cảnh quay chậm, nhưng anh ta lại chẳng thể tránh khỏi, đứng tại chỗ chịu đựng. "Cậu muốn đoàn tụ với bố mình, tôi cũng không tiến cậu một đoạn đường. Nhưng mà, Dương Thừa Húc, cậu cho cậu là ai, cậu tưởng rằng lấy mẹ cậu ra là có thể đe dọa tôi sao, vẫn còn ngây thơ lắm!"
Bề ngoài Abel không để lộ chút nào hoảng loạn, thậm chỉ còn có thể ngăn lại lời chống trả, vậy nhưng bên trong đã có chút bất an. Dẫu rằng trong lời Dương Thừa Húc vẫn còn chỗ chưa khớp, nhưng kỳ thực đã cách chân tướng không xa. Nếu thật sự để người phụ nữ kia gặp Dương Thừa Húc, không cần phải nói, mọi chuyện chắc chắn sẽ hệt như ngựa hoang thoát cương, không thể cứu vãn. Mặc kệ thế nào, người phụ nữ kia không thể gặp bất kỳ một người nhà họ Dương nào, trạng thái cô ta bây giờ rất tốt. "Không cần nghĩ nhiều như vậy, cháu phải đi gặp mẹ mình, mẹ ruột của cháu. Chú không cho cháu gặp không có nghĩa là cháu sẽ không gặp được. Nếu chủ để cháu tự tìm được, cháu tin rằng chú sẽ phải hối hận. Chú nói cháu nên gọi là chủ Abel, hay là cậu đây?"
Híp mắt quan sát, Dương Thừa Húc đã căng thẳng tới đỉnh điểm, nếu chẳng may làm sai cái gì, ắt phải đối mặt với tai ương ngập đầu. "Ha, mẹ cậu mà thấy cậu như vậy hẳn là vui lắm đây. Nhưng tôi và cậu, không hề có chút liên quan máu mủ nào. Có giỏi thì tự tìm mẹ mình đi, không có bản lĩnh thì ngoan ngoãn ở trong biệt thự cho tôi, không được đi đâu hết. Trong vòng một tuần tôi sẽ cho người tìm bạn gái cậu về, bây giờ lập tức về biệt thự nghĩ cho kỹ."
Nói xong, Abel phất tay áo rời khỏi.