Phía bên kia, sau một đêm ngủ say, ngày hôm sau khi thức dậy tâm trạng của Dương Thừa Húc coi như không tệ lắm, nhưng khi tìm suốt buổi sáng vẫn không tìm thấy Trần Mộc Châu, cuối cùng còn phát hiện ra tiền và hộ chiếu đều không thấy đâu, cả người anh ta gần như đã phát điên.
Hai mắt đỏ ngầu, không ai có thể tới gần, quần áo trên người xộc xệch, nhìn qua giống hệt một kẻ điên.
Anh ta muốn đi tìm người nhưng căn bản không có cách nào cả, ngoài trả tiền và bảo người giúp việc chăm sóc cho anh ra ra, căn bản Abel không cho anh ta sự trợ giúp nào khác, muốn tìm người giống như mò kim đáy biển, căn bản không có cách nào tìm ra được. Cuối cùng phải bỏ ra một số tiền rất lớn, từ chỗ một tiếp viên hàng không, Dương Thừa Húc mới biên Trần Mộc Châu đã sang Mỹ, nơi đến là thành phố mà cha anh ta trước đó đã đến, giống như cô cố ý đi tìm Hoắc Hải Phong vậy.
Sau khi biết được chuyện này, cả người Dương Thừa Húc càng trở nên điên cuồng hơn, giống như đã hoàn toàn mất lý trí. Anh ta điên cuồng đập phá hủy diệt đồ đạc trong phòng, sau đó mặt mũi âm u mua vé máy bay đuổi theo.
Lúc anh ta lên máy bay, Trần Mộc Châu đã hạ cánh, mặc dù cô nghĩ mình phải đi ngay lập tức, nhưng đến cũng đã đến rồi, nếu đi ngay lập tức hình như tỷ lệ bị phát hiện sẽ lớn hơn một chút, cho nên cô dứt khoát dùng số tiền còn lại để tìm một cái hestay nhỏ ở gần đây.
Hestay loại nhỏ ở nông thôn, ngoài cung cấp chỗ ở ra, những thứ khác như ăn uống đều phải tự chuẩn bị.
Cũng may chủ nhà không tệ, bảo cô có thể tùy ý dùng đồ ăn trong vườn. Sau khi trải qua hai bữa ăn hắc ám, cô đành mặt dày mày dạn đi ăn chực chủ nhà.
Khi Dương Thừa Húc đến Mỹ, Trần Mộc Châu đã hoàn toàn dung nhập với cuộc sống ở nơi này, nhìn cô giống như con gái của chủ nhà vậy, trong đầu cô cũng nảy sinh ra ý tưởng sẽ sống ở đây cả đời, nhưng mà cô không có tiền, chắc chắn người ta sẽ không cho cô ở lại.
Dương Thừa Húc đã tới nơi này, những chuyện tìm người ở thành phố lớn như vậy còn khó khăn hơn cả mò kim đáy biển. Khi Hoắc Hải Phong nhận được tin Dương Thừa Húc tới đây đã là buổi chiều ngày hôm sau, đúng lúc mấy ngày qua anh đang điều tra chuyên về Gia tộc Húc Nhật, phải ra ngoài tương đối nhiều người, trong lúc vô tình đã trông thấy Dương Thừa Húc, cuối cùng Hoắc Hải Phong không tốn quá nhiều sức đã bắt được người.
Lúc dẫn anh ta đi gặp kim được, Hoắc Hải Phong vẫn cảm thấy có chút khó tin, anh không nghĩ ra được rốt cuộc Dương Thừa Húc sang đây để làm gì, có điều cũng coi như đã giúp anh một chuyện. Cuối cùng đoàn người không nói thêm gì cả, yên lặng đi đến phòng của Dương Minh Hạo.
Mặc dù Dương Minh Hạo không được chăm sóc tỉ mỉ, nhưng ít nhất cũng được bác sĩ thăm khám hàng ngày, sau vài ngày nghỉ ngơi, nhìn ông ta đã khỏe hơn trước rất nhiều. Ngược lại sức khỏe của Giang Húc Đông mãi vẫn không khá hơn, cơn sốt lặp đi lặp lại không dứt, nhìn cả người đều có chút đờ đẫn rồi, có đôi khi anh đặt câu hỏi, rất lâu sau anh ta mới có thể trả lời lại một câu, nhìn có vẻ như đã bị sốt hỏng đầu rồi. "Thừa Húc! Sao con lại tới đây? Con tới đây làm gì!" Dương Minh Hạo nhìn thẳng vào anh ta hỏi, nhưng sau khi nhìn thấy Hoắc Hải Phong đang đi sau lưng Dương Thừa Húc, vốn dĩ cả người còn đang lười biếng nằm trên giường đã lập tức ngóc đầu dậy. Nếu không phải do tay chân ông ta bị khóa chặt, sợ là ông ta sẽ xông thẳng đến, ánh mắt Dương Minh Hạo nhìn về phía Hoắc Hải Phong cứ như anh vừa gây ra tội ác tày trời gì đó vậy. "Con bắt được anh ta ở trên đường, bố muốn biết gì thì tự mình hỏi đi, thời gian không nhiều lắm, có thể đoàn tụ một ngày là tốt rồi!" Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Nếu như đã là bố con quen biết nhau rồi, vậy thì có một số việc nên xử lý cần phải xử lý thôi, để lại dễ sinh ra đêm dài lắm mộng!
Vốn dĩ Hoắc Hải Phong còn vài câu muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không cất lời, cảnh tượng này cũng không có gì đẹp mắt cả, sau đó anh quay người rời khỏi đó.
Lúc này ở trong phòng, Dương Minh Hạo bị khóa trên giường, còn Dương Thừa Húc thì đang cúi đầu ngồi cách đó không xa, Dương Minh Hạo có thể di chuyển, nhưng tuyệt đối không đi được đến chỗ đó, nhìn qua giống như anh ta sợ bị đánh vậy, cả thể xác và tinh thần đều đang căng thẳng đề phòng người trước mắt. "Tại sao lại tới đây? Là vì Abel hay vì điều gì khác?" Bản chất của đứa con này ông ta hiểu rất rõ, vốn dĩ ông ta cho rằng có thể để anh ta ra ngoài một phen cho anh ta trưởng thành hơn một chút, không ngờ cuối cùng lại trở thành kẻ vô dụng. "Bố có thể đến, dựa vào đâu mà cấm con đến đây? Hơn nữa, bố còn chưa quay về, sao chủ Abel có thể đuổi con đi được!" Tuy rằng chỉ mới gặp mặt Abel vài lần, nhưng không hiểu sao Dương Thừa Húc lại cảm thấy vô cùng thân thiết, cũng rất sẵn lòng thân thiết với anh ta. Ở trước mặt Dương Thừa Húc, Abel tương đối hiền lành, sau khi quan hệ của hai người thân hơn một chút, Dương Thừa Húc cũng thích gọi anh ta là chủ cho thêm gần gũi.
Nhưng Dương Minh Hạo hoàn toàn không biết những việc này, sau khi nghe thấy một tiếng chú kia, những lời Hoắc Hải Phong nói trước đó liên tục hiện ra trong đầu ông ta, mỗi lần nghĩ đến lại khiến ông ta giống như bị ma nhập, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thừa Húc đột nhiên phát ra lửa giận, sắc mặt đều đỏ lên, ông ta giãy dụa kịch liệt giống như muốn chạy đến tóm lấy Dương Thừa Húc.
Dương Thừa Húc vô thức lùi về phía sau hai bước, sau đó mới nhận ra chỗ anh ta đứng căn bản Dương Minh Hạo không với tới được, nét mặt khẽ sa sầm xuống bước về phía trước hai bước: "Bố, trước kia bố đặt rất nhiều hi vọng vào con, con cũng không phải loại bùn nhão không thể trát nổi tường, nếu đã như vậy, việc gì bố phải bắt con đi theo bố, để cho con và Mộc Châu ở lại chỗ cũ, trải qua cuộc sống sinh hoạt bình thường chẳng lẽ không được sao? Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Mộc Châu của anh ta đã đi mất, cô gái của anh ta không cần anh ta, Dương Thừa Húc đã đi tìm rất lâu nhưng vẫn chưa tìm thấy người, cơn giận trong lòng không có chỗ phát tiết. Mặc dù anh ta vẫn còn chưa hết sợ Dương Minh Hạo, nhưng lúc này ông ta đang bị trói, không có cách nào hành động thoải mái được, lá gan của Dương Thừa Húc đã lớn hơn không ít, anh ta lạnh lùng đi quanh phòng vài bước, gương mặt âm u ngồi trên ghế sô pha.
Lúc này Dương Minh Hạo đã bình tĩnh lại, ông ta ngồi trên giường, cất lời lạnh lùng như bằng: "Cho nên, mày vì một đứa con gái nên mới chui đầu vào lưới sao? Tao đã từng nói bao nhiêu lần rồi, không thể tin đứa con gái Trần Mộc Châu kia, mày xem thử xem, hiện giờ mày bị cô ta hại thành cái dạng gì rồi hả? Cái vẻ tự cho là thông minh này của mày đến bao giờ mới có thể sửa lại hả? Đến bao giờ mới có thể làm nên chuyện lớn!" "Chuyện của con không cần bố phải quan tâm, hiện giờ người đang bị khóa lại không phải con, cho dù Hoắc Hải Phong muốn đối phó thì cũng không phải là đối phó với con. Bố à, ngay từ đầu con đã nói với bố là con thích Mộc Châu rồi, nếu như bố từng giúp đỡ con dù chỉ một lần, cuối cùng mọi chuyện sẽ không biến thành như bây giờ. Bố không quản được nữa rồi, thì ít ở đó mà mở mồm răn dạy con!"
Lần đầu tiên cãi lại Dương Minh Hạo, anh ta còn có chút sợ hãi, nhưng mà đến lần thứ hai cãi lại, trong lòng Dương Thừa Húc chỉ còn lại sự kích động và kích thích, anh ta trợn tròn hai mắt lên, khi nói đến đoạn quá hưng phần còn không nhịn được đứng tại chỗ khoa tay múa chân.
Dương Minh Hạo tức giận không chịu nổi nhưng lại không có cách nào cả, ông ta chỉ có thể ngồi đó mặt không biểu tình nhìn Dương Thừa Húc biểu diễn, mãi cho đến khi anh ta nói quá nhiều rồi cuối cùng không còn lời nào để nói nữa, nên chỉ có thể ngậm miệng lại, ông ta mới lạnh lùng mở miệng nói: "Bây giờ dù mày có nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì, hiện giờ chuyện quan trọng nhất là để mày thoát ra ngoài, tao đã bị khóa lại rồi, không thể đi được. Hoắc Hải Phong là kẻ âm hiểm tàn nhẫn, tao còn không biết bản thân sẽ bị anh ta đổi đãi thế nào, nhưng mày thì khác, mày vô tội, anh ta sẽ không làm người vô tội bị thương, mấy ngày nữa tao sẽ nghĩ cách đưa máy ra ngoài, đời sau khi ra ngoài rồi thì lập tức đi tìm Abel, nói với anh ta..."
Dương Minh Hạo vây tay bảo Dương Thừa Húc tới gần, sau đó kẻ sát vào lỗ tai anh ta nhẹ nhàng nói một cầu, sau đó nhìn thẳng vào mắt Dương Thừa Húc, đợi đến khi anh ta bình tĩnh lại mới nói tiếp.