Sự mơ hồ của cô gái nhỏ mới vừa trôi qua, lúc này phản ứng vẫn còn hơi chậm. Hoắc Hải Phong cũng không nóng vội, vừa chơi đùa ngón tay thon dài của cô, vừa hôn lên vành tai cô, thỉnh thoảng xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô, bận rộn không dứt.
Chỗ này bị nặn, chỗ kia bị xoa, Tô Quỳnh Thy cũng không cảm thấy khó chịu, mà ngược lại lại nhắm mắt, nhẹ nhàng dựa trong lòng anh, trông lại có vẻ giống như đang hưởng thụ. Mất mộng lúc, trong não bộ đã có phản ứng lại, cô mới nhớ ra phải trả lời câu hỏi của anh.
Xoay người, vị vào vai anh, cô nhỏ giọng nói: “Nếu Hải Phong muốn em ở bên cạnh anh thì đương nhiên là được. Có điều, để Tinh Hòa ở nhà, em không yên tâm. Lúc con bé tỉnh, phải bảo quản gia đưa con bé đến cho em xem. Giọng cô dịu dàng. Nhe trong giọng nói dịu dàng này lại giống như đang làm nũng, đương nhiên Hoắc Hải Phong sẽ không không đồng ý, anh gật đầu đồng ý với cô. “Được rồi, anh có việc gì thì anh đi làm việc của anh đi. Em và Tinh Hòa sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh” Tô Quỳnh Thy ngẩng đầu, hôn lên khỏe môi anh. Cô hơi híp mắt lại, động tác lưu loát trượt từ trên người anh xuống, sau đó nhanh như bay chạy ra ngoài.
Trong dáng vẻ vô cùng linh hoạt, giống như vừa rồi hòa toàn là đang chơi đùa với anh vậy. Nhất thời, Hoắc Hải Phong cũng không phân rõ được là rốt cuộc cô ngốc nghếch hay lanh lợi. Anh không nghĩ nhiều nữa, lắc lắc đầu, đứng dậy đi sang ngôi nhà bên cạnh. Hoắc Hải Phong tính toán thời gian, có lẽ Dương Minh Hạo cũng đã tỉnh lại rồi. Hỏi xong sớm thì anh cũng có thể sớm trở về với cô gái nhỏ này. Anh không có nhiều thời gian để ở đây tiêu tốn với ông ta.
Lúc anh đến, Tô Kiến Định đã đứng bên giường bệnh, đã bắt đầu rồi. Dương Minh Hạo đã tỉnh lại, tuy trông có vẻ không có tinh thần lắm, nhưng chỉ cần ông ta có thể nói chuyện, những người khác cũng sẽ không để tâm.
Anh cũng không đi xem thử tiến độ bên phía Giang Húc Đông thế nào. Đương nhiên Công tước Otto hiểu nhiều hơn anh. Nếu như đến ông ta cũng không thể hỏi ra điều gia thì ai qua đó cũng chẳng qua là gây thêm phiền phức mà thôi. “Dương Thừa Húc ở đâu? Rốt cuộc thứ mà ông muốn có được từ chỗ Abel là thứ gì? Dương Minh Hạo, có vài chuyện, ông có nói hay không thì chúng tôi cũng đều sẽ biết được. Chỉ có điều là quá trình phiền phức hay đơn giản mà thôi. Giờ ông nói ra, nói không chừng tôi còn có thể giúp cho ông. Nếu như để tôi tự mình điều tra ra, hậu quả sẽ không phải điều ông muốn nhìn thấy đâu. Tốt nhất là ông tự mình nghĩ cho kỹ đi.”
Sau khi đứng một lúc, Tô Kiến Đinh ngồi xuống, khoanh chân, mặt không biểu cảm, hỏi.
Hoắc Hải Phong đi qua ngồi ở một bên khác, liếc nhìn anh ta một cái, chẳng nói lời nào. Hai người ăn ý gật gật đâu. “Nếu như các cậu có thể điều tra ra được thì cần già phải đến nói với tôi những lời này? Tô Kiến Định, chúng ta cũng cói là người quen cũ, cũng không cần giở trò như vậy với tôi chứ? Khụ, khụ khụ khụ... Vừa nói, Dương Minh Hạo vừa giữ lấy miệng họ. Trông ông ta giống như sắp họ ra cả phối vậy. Cả khuôn mặt trắng bệch, sắc mặt ảm đạm, yếu ót. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Hoặc Hải Phong không gay gắt. Nhìn theo trạng thái hiện giờ của ông ta, có thể kiên trì qua một tuần cũng có phần khó. Thời gian không đợi người, bất kể thế nào thì trong thời gian này cũng bắt buộc phải tìm ra được Dương Thừa Húc. Diệt cỏ không diệt tận gốc, mùa xuân tới rồi lại sinh sôi. “Dương Thừa Húc không phải con trai ruột của ông phải không? Dương Minh Hạo, nuôi con giúp người ta mà còn có thể tận tâm nuôi dưỡng như vậy, chắc cũng chỉ có mình ông thôi nhỉ? Để tôi đoán thử xem, rốt cuộc Abel là lấy gì uy hiếp ông?
Ban đầu, lúc điều tra ra Dương Thừa Húc không phải con đẻ của Dương minh Hạo, ngay đến cả Hoắc Hải Phong cũng ngạc nhiên mất một khoảng thời gian rất dài. Dù sao bất kể ai cũng không ngờ tới, Dương Minh Hạo lại sẽ đối xử với đứa trẻ không phải con đẻ của mình tốt đến như vậy, đến để mức cho người đó cả hy vọng cứu mạng.
Người có thể khiến ông ta can tâm tình nguyện như vậy, đại khái cũng chỉ có người phụ nữ được nhắc đến trong ấn tượng của tất cả mọi người đó, người vợ hai mươi mấy năm trước của Dương Minh Hạo, người phụ nữ mà đến cả tên mọi người cũng không nhớ ra được.
Hoắc Hải Phong đứng dậy, sải bước đến đầu giường cúi đầu nhìn người không có chút sức sống nào trước mặt, lạnh giọng nói: “Người phụ nữ nào mà lại quan trọng như vậy, lại khiến ông không cần cả mạng cũng muốn đưa bà ta ra ngoài. Có điều, tôi rất tò mò một điểm, rốt cuộc Abell đã làm thế nào để giữ người trong tay anh ta? Dương Minh Hạo, lẽ nào ông chưa từng tò mò rốt cuộc bố đẻ của Dương Thừa Húc là ai sao?” “Các người không biết chuyện gì cả, không hiểu chuyện gì cả thì dựa vào đầu và nói cô ấy như vậy! Hoắc Hải Phong, tôi cảnh cáo cậu. Nếu cậu dám động vào cô ấy, tôi nhất định sẽ khiến các người đều chết không có chỗ chôn! Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho các người...
Người phụ nữ đó, bốn chữ này giống như đã vặn mở công tắc vòi nước vậy, Dương Minh Hạo liều cả cơ thể yếu ớt của ông ta, mạnh mẽ ngồi dậy, hai mắt hung ác nhìn Hoắc Hải Phong, giống như muốn nuốt sống anh vậy. Nếu như có thể, e là ông ta chỉ hận không thể lao thẳng tới. “Kích động như vậy, xem ra chính là người phụ nữ đó rồi. Lời mà tôi vừa nói, tôi khuyên ông vẫn là suy nghĩ cho kỹ. Vì sao người phụ nữ đó lại trong tay Abel, vì sao còn có thể giấu đi trong thời gian dài như vậy, rốt cuộc bố đẻ của Dương Thừa Húc là ai, vì sao Abel lại phải giúp ông như vậy? Những chuyện này, lẽ nào ông thật sự chưa từng cần thận nghĩ đến sao?” Nói xong, Hoắc Hải Phong kéo Tô Kiến Định rời khỏi phòng. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Anh đã biết được tương đối về thứ mà anh muốn biết rồi. Hiện giờ chỉ thiếu chứng cứ chứng minh sự thật. Muốn biết sự thật, thật ra không hề khó. Dù sao Abel cũng con trai của Công tước Otto. Muốn biết được các loại tin tức bên lề của anh ta, chuyện này khá là đơn giản. “Đoán chừng bên ông ngoại vẫn cần thêm chút thời gian. Theo tôi lên phòng đọc sách. Tôi có vài chuyện muốn hỏi cậu.”
Nhìn cánh cửa đóng chặt bên cạnh, Tô Kiến Định thở
Nói thật, những chuyện đó của Dương Minh Hạo, về dài. căn bản là anh ta cũng không rõ. Trước đây, tuy là Tô Kiến Định có biết một chút, nhưng rốt cuộc cũng không hề suy nghĩ tỉ mỉ. Không ngờ rằng trong chuyện này còn có nhiều chuyện như vậy. “Vậy thì lên trên trước thôi. Vừa hay tôi cũng có vài chuyện cần nói với anh. Không nghĩ đến chuyện của Dương Minh Hạo nữa, Hoắc Hải Phong gật đầu, đi theo sau Tô Kiến Định lên tầng trên, trông dáng vẻ cả người cũng đã thả lỏng đi không ít. “Làm sao điều tra ra được những chuyện đó của Dương Minh Hạo? Thời gian ngắn như vậy chỉ bắt người cũng đã không dễ dàng gì phải không?” Đây cũng vẫn luôn là chuyện khiến Tô Kiến Định hiếu kỳ. Rõ ràng mới chỉ tốn có mấy ngày mà anh không chỉ bắt được người trở về, lại còn điều tra ra được nhiều thứ như vậy. Lượng công việc này, về căn bản là người bình thường không thể có cách nào hoàn thành được. Mà Hoắc Hải Phong không chỉ hoàn thành, lại còn làm tốt như vậy. “Chuyện này cũng phải trách Giang Húc Đông quá sơ ý. Tuy Dương Minh Hạo là đến cùng ông ta, nhưng đại khái là hai người bất hòa. Khi đó, ông ta là muốn dẫn theo người dẫn dụ tôi ra. Vốn dĩ là tôi đã mắc bẫy rồi, nhưng sâu thẳm bên trong nói cho tôi biết có điều không đúng. Tôi dựa vào trực giác này, không chỉ đã trốn được mà ngược lại còn đã hiến cho Giang Húc Đông bị thương nặng. Mất đi người đáng tin cậy, chuyện sau đó tự nhiên sẽ đơn giản đi rất nhiều.”
Hoắc Hải Phong nhún vai, qua lời nói của anh thì có vẻ đơn giản, nhưng Tô Kiến Định biết, những khó khăn và nguy hiểm trong đó là điều mà người khác không thể trải nghiệm được. Cái gọi là trực giác cũng là thứ mà người khác không thể nào có được. Có thể làm được chuyện này cũng chỉ có Hoặc Hải Phong thôi. Nếu như đổi lại là anh ta, thì có lẽ cũng không thể làm tốt như vậy được, mà nói không chựng, ngược lại, còn sẽ khiến anh ta gặp rắc rối.
Đẩy cửa đi vào trong phòng đọc sách, động tác Tôi Kiến Định thuần thục ngồi lên trên ghế. Sau khi bảo người làm rót nước, anh nói thẳng: “Trước đây, ông ngoại có ý định giao gia tộc Otto cho tôi, nhưng chắc chắn trong gia tộc sẽ có người không đồng ý.