*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn cơ thể anh ta có lẽ phải to gấp đôi cô ta, từ tầng trên xuống tầng dưới có một đoạn đường thôi mà lúc leo cầu thang anh ta đã bắt đầu thở hồng hộc, tính cách cũng bắt đầu thay đổi, sáng nắng chiều mưa không thể chiều theo nổi.
Trần Mộc Châu hít sâu một hơi, giật chăn trên người anh ta ra, sau đó đẩy nhẹ nah ta một cái, ý muốn gọi người đang ngủ say như chết đó dậy.
Trong lúc đang mê man, người đàn ông chẳng thèm quan tâm đến những thứ khác. Chỉ cần ai đến quấy rầy giấc ngủ của anh ta thì chắc chắn người đó sẽ phải bị trừng phạt. Một bàn tay to như cái quạt hương bồ của anh ta đột nhiên quơ ra, sau đó kéo Trần Mộc Châu lên trên giường, ôm ép cô ta dưới thân mình.
Một loạt động tác này xảy ra cực nhanh, nhanh đến mức Trần Mộc Châu còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ta ép xuống dưới cơ thể. Cô ta giãy dụa, hung hăng nhéo đống thịt mềm bên hông anh ta một cái xong, người đàn ông mới cau mày, lông mi run rẩy một lát rồi mới mở được hai mắt ra.
“Sáng sớm đã làm cái gì thế! Cô không ngủ được nhưng tôi còn muốn ngủ đấy!” Lật người sang bên cạnh để cho Trần Mộc Châu đứng lên xong, Dương Thừa Húc nói một câu rồi lại nhắm mắt lại, nhìn có vẻ như anh ta chẳng muốn rời giường một chút nào. Chỉ trong giây lát anh ta đã nhắm chặt hai mắt lại, hô hấp đều đều chậm rãi. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
Khó khăn lắm mới có thể đứng lên được, thở hắt ra một cái xong, Trần Mộc Châu lại một lần nữa ngồi xuống giường, nhéo anh ta một cái: “Hôm nay bố gọi anh xuống dưới nhà, chúng ta sẽ không ăn sáng ở nhà nữa. Dương Thừa Húc anh không thể tiếp tục ngủ như thế này được, béo quá rồi anh sẽ bị nhiễm bệnh.”
“Trần Mộc Châu, cô đang cố tình nguyền rủa tôi đấy à? Có phải là tôi béo lên rồi nên cô không còn yêu tôi nữa đúng không?” Giống như một con thú hoang bị chọc phải điểm yếu mà nổi điên, Dương Thừa Húc đột nhiên bật dậy, túm lấy eo cô ta đặt lên giường, hai mắt anh ta đỏ lừ, trên gương mặt toàn thịt là thịt đang rung lên từng cơn.
Hô hấp của Trần Mộc Châu cứng lại, hai bàn tay khua loạn xạ muốn thoát khỏi sự kìm kẹp này để đứng lên, cô ta còn hô to: “Em không có. Thừa Húc, chỉ là em lo lắng cho cơ thể của anh không được tốt thôi. Hôm nay bố gọi anh nhanh chóng đi xuống dưới đi, chúng ta còn phải ra ngoài!”
Cảm giác sợ hãi cái chết ập tới cùng lúc với dưỡng khí dần cạn đi trong phổi, cảm giác hít thở không thông này khiến Trần Mộc Châu cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
Sau khi xả hết tất cả những bất mãn trong lòng ra xong, ánh mắt Dương Thừa Húc mới khôi phục lại chút tỉnh táo. Anh ta buông người nằm trên giường ra, không thèm quan tâm tới nữa, tự mình đi đánh răng rửa mặt, sau đó thay một bộ quần áo nhìn còn tạm bình thường, rồi chậm rãi ung dung đi xuống dưới phòng khách.
Đến lúc trong phòng chỉ còn lại một mình mình, Trần Mộc Châu mới đỏ mắt đứng dậy, hoảng hốt lau đi những giọt nước mắt đã giàn dụa trên mặt từ lâu. Sau đó cô ta đi rửa mặt sạch sẽ và dù đang run rẩy nhưng cô ta vẫn không ngừng nhanh chóng thay một bộ quần áo xem như tạm ổn.
Chỉnh trang lại bản thân một chút xong, cô ta vội vàng đi xuống phòng khách.
Đến khi Dương Minh Hạo thấy cô ta đi xuống, hiếm khi ông ta chẳng nói thêm gì, chỉ nhìn lướt qua bọn họ rồi dẫn bọn họ ra ngoài.
Từ trong nhà đi ra ngoài, Trần Mộc Châu nhanh chóng cúi đầu xuống, khúm núm đi bên cạnh Dương Thừa Húc. Ánh mắt cô ta thỉnh thoảng lại liếc về phía người đàn ông đang giữ một khoảng cách không xa để đi theo bọn họ kia, trong lòng yên lặng suy nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Hiếm khi được ra ngoài một lần, Dương Thừa Húc vẫn tương vui vẻ, trên gương mặt anh ta là nụ cười rực rỡ, bàn tay lớn nắm chặt lấy tay Trần Mộc Châu.
Năm đó khi bọn họ trốn tới đây, đã đi qua không ít nơi, cuối cùng mới định cư lại ở thị trấn nhỏ xa xôi Colmar này, nơi này phong cảnh tươi đẹp, người dân bản địa cũng tương đổi nhiệt tình, có thể nói là một nơi tương đối tốt để sinh sống.
Chỉ là khi đang đi trên đường thì Dương Minh Hạo lại đột nhiên quay đầu lại nhìn hai vợ chồng nhà kia một lát, sau đó hừ lạnh một tiếng, dắt Dương Thừa Húc đi nhanh về phía trước một chút, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Lần này bố mang hai đứa đến gặp một người, phải biết cẩn thận lời nói và hành động của mình một chút. Lần này chúng ta có thể rơi khỏi cái nơi quỷ quái này hay không, có phải sống cuộc sống khổ sở như thế này nữa không toàn bộ đều phụ thuộc vào lần này. Nhớ để ý cho kĩ Trần Mộc Châu, đừng để cô ta lắm mồm nói linh tinh”
Thời gian qua bị giám thị như thế này đã là quá đủ rồi. Lần này chính là cơ hội cuối cùng của ông ta, cho dù có thể nào đi chăng nữa thì ông ta cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ! Gương mặt của Dương Minh Hạo vô cùng u ám, một ngày nào đó, ông ta nhất định sẽ giẫm nát Tô Kiến Định dưới lòng bàn chân!
Động tác của cả nhóm người rất nhanh, chỉ một chốc lát sau đã đi vào trong thành phố. Sau đó, bọn họ dừng lại trước cửa một nhà hàng nhìn có vẻ bình thường không có gì đáng chú ý. Dương Minh Hạo đứng ở ngoài nhìn một lúc lâu rồi mới dẫn Dương Thừa Húc và Trần Mộc Châu đi vào, xem ra có vẻ không giống tới đây để ăn cơm.
Người đàn ông đi theo sau giám sát bọn họ cũng bắt đầu nghiêm túc hẳn lên, đang chuẩn bị gọi điện thoại về cho trụ sở chính thì đằng sau anh ta đột nhiên xuất hiện hai người khác, động tác lưu loát đánh anh ta ngất xỉu. Sau đó, anh ta bị mang tới con hẻm nhỏ cách đó không xa, ném lại đó xong thì cũng chẳng ai quan tâm đến nữa.
Sau khi ba người bọn họ đi vào thì chọn bừa một cái bàn gần cửa sổ để ngồi xuống, đợi một lúc sau không thấy có người đi vào theo, sắc mặt Dương Minh Hạo mới dần dần thả lỏng ra. Thay vào đó, trên mặt ông ta là vẻ vui mừng không thể kiềm chế được, ông ta nhanh chóng dẫn hai người kia tới một khách sạn ở trung tâm chợ.
Nơi này chính là khách sạn lớn nhất của thị trấn Colmar, bình thường đừng nói là đi vào, cho dù có tới đây ngắm một chút thôi đối với ba người bọn họ cũng là hi vọng xa vời. Đi theo sau lưng nhân viên phục vụ, ba người bọn họ nhanh chóng được dẫn tới một phòng VIP đã được đặt trước.
Nhân viên phục vụ gõ cửa một cái, sau khi nhận được sự cho phép của người ở bên trong bèn dẫn cả ba người vào phòng, để bọn họ dừng lại ở ngay cửa rồi quay ra ngoài.
“Ông Hạo quả nhiên là một người rất đúng giờ. Lần này tôi tới đây là để thực hiện lời hứa mà chúng ta đã đồng ý với nhau lúc trước. Ông có nguyện vọng gì không?” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
Trong phòng VIP chỉ có hai người đàn ông, một người có vóc dáng cao lớn khôi ngô đứng ở trong góc hẳn là vệ sĩ, còn một người thanh niên mặc quần áo sang trọng quý giá có gương mặt thanh tú trước mắt này hẳn là người chủ nhân mà lần này bọn họ muốn gặp.
Trần Mộc Châu lén quan sát người đó một lát xong nhanh chóng cúi đầu xuống, đi theo sau lưng Dương Minh Hạo, ngồi xuống bên cạnh Dương Thừa Húc.
“Tôi muốn báo thù, tôi muốn gặp Abel! Hẳn là hiện tại các người cũng đang đối phó với Tô Kiến Định đúng không? Đứa cháu trai mà công tước Otto thích nhất thế nào, có phải là rất khó đối phó không hả?” Dương Minh Hạo cười lạnh một tiếng. Nguyện vọng ư, bây giờ ông ta làm gì còn nguyện vọng gì nữa chứ. Mọi chuyện đã đến nước này, so với việc cả đời bị người khác giám sát, thì không bằng ông ta cứ vùng dậy phản kháng, xử lý sạch đám người muốn giảm thị mình cho xong! Tự do, tiền bạc, và quyền lực, ông ta muốn tất cả!”
“Chuyện này tôi không thể tự ý quyết định được, tôi cần phải hỏi qua ông chủ rồi mới có thể cho ông một câu trả lời chắc chắn.” Người đàn ông không từ chối Dương Minh Hạo ngay lập tức. Ngược lại, anh ta hơi nghiêng đầu, suy tính cẩn thận về vấn đề này một chút, sau đó nhẹ nhàng cười với ông ta, nói.
“Có thể, chỉ có điều cơ hội để tôi có thể ra ngoài được không có nhiều. Nếu bị lỡ mất lần này thì có lẽ lần sau sẽ không thể ra được nữa. Nếu cậu muốn liên lạc với người đó thì phải nhanh chóng lên. Tôi hi vọng có thể giải quyết hết mọi chuyện trong ngày hôm nay trước khi trời tối.”
Thời gian cấp bách, ai biết được ngoại trừ người đàn ông luôn tới giám sát họ hàng ngày ra, thì Tô Kiến Định liệu có cho những người khác âm thầm quan sát bọn họ nữa hay không.
“Vậy thì tôi xin phép tạm thời không thể tiếp ông được. Nửa tiếng nữa, chúng tôi sẽ đưa cho ông một câu trả lời chắc chắn.” Vừa mới nói dứt lời, người đàn ông trẻ kia đã lập tức đứng dậy, đi thẳng ra khỏi phòng VIP, chỉ để lại toàn những món ăn ngon lành được bày đầy trên bàn trong phòng.
Dựa theo cuộc sống trước kia của Trần Mộc Châu mà nói, những món ăn trước mặt cô ta bây giờ chỉ mới đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất mà thôi. Nhưng tình hình bây giờ đã hoàn toàn khác, dường như đã qua nhiều đời rồi, cô ta đã quên mất những thứ đồ ăn này rốt cuộc có mùi vị gì, cuộc sống