Bản thân thì đi theo Hoắc Hải Phong, ôm Hướng Minh ngoan ngoãn nghe anh và anh trai thương lượng hậu sự của ông cụ.

Cũng không biết nhóm phóng viên đó nghe theo lời của ai, mà đã một ngày một đêm rồi mà không hề muốn rời đi.

Tô Quỳnh Thy không hiểu bọn họ đang nói gì, sau khi để Hướng Minh lại, thì đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới.

Mặc dù vệ sĩ đã cố hết sức để khống chế, nhưng không khó để nhận ra rằng số lượng phóng viên càng lúc càng nhiều, số lượng bệnh nhân ban đầu của bệnh viện càng lúc càng ít, rất nhiều người thà chuyển đi nơi khác cũng không muốn ở đầu cuộc hỗn loạn này.

Công tước Otto không thể đến, thể lực của Giang Húc Đông càng ngày càng mạnh, nếu như ông không chấn ở Châu Âu, thì e rằng không bao lâu, thì anh ta có thể giảm lên mặt gia tộc Otto để bò lên trên rồi, đến lúc đó không chỉ gia tộc Otto, đến cả nhóm người Tô Kiến Định cũng gặp nhiều nguy hiểm. Cho nên cho dù vào thời khắc này, ông cũng chỉ có thể bày tỏ sự thương tiếc và nỗi buồn của mình, sau đó phải dựng lên gai nhọn để phòng ngừa con sư tử sắp trưởng thành kia, phòng bị anh ta có thể bất cứ lúc nào cũng cắn ngược lại một miếng.

Với sự lớn mạnh của Giang Húc Đông, hình thế ở nước ngoài cũng càng khó hơn, không chỉ Tô Kiến Định, Hoắc Hải Phong cũng chịu phải ảnh hưởng lớn.

Mặc dù có Công tước Otto ở bên cạnh nhìn, nhìn có một số chuyện vẫn không thể tránh khỏi, hơn nữa nếu bảo vệ quá nhiều, chỉ khiến anh càng ngày càng mất tính cảnh giác, càng ngày càng lùi về phía sau, lần này nhiều nhất là một tuần, bọn họ nhất định phải đi. “Phong, hình như đã không thể khống chế được phóng viên ở bên ngoài nữa rồi.” Tô Quỳnh Thy vẫn luôn nhìn xuống dưới nhíu mày, nhóm phóng viên này như thể không phải đến để tìm tin tức mới, giống như đến để gây phiền phức vậy. “Trước đừng có quan tâm đến, đợi một lát anh sẽ để Trần Bắc đưa em và Tinh Hòa, còn có Hướng Minh rời đi trước. Em ngoan một chút được không?” Coi như đã thảo luận xong vấn đề cơ bản, Hoắc Hải Phong đi đến xoa đầu cô, nhìn xuống dưới, trong mắt có tia lạnh lẽo. “Nhưng... “Không có nhưng, chỉ khi em đi rồi anh mới có thể yên tâm xử lý những chuyện này, ngoan một chút được không?” Nhóm người không biết nặng nhẹ kia, đến lúc đó nhỡ đâu đụng phải cô gái nhỏ của mình, cho dù sau khi xảy ra chuyện sẽ trừng phạt, nhưng anh vẫn rất đau lòng. Biết mình ở lại chẳng có ích lợi gì, nhưng không tận mắt nhìn thấy anh an toàn rời đi, thì cô không thể yên tâm nổi, rối rắm một lúc, trước ánh mắt của người đàn ông, miễn cưỡng rời đi với Trần Bắc.

Khi xe đi ra từ bãi đỗ xe, phía sau còn có mấy phóng viên muốn đuổi theo, nếu không phải tay nghề lái xe của Trần Bắc tốt, nói không chừng bây giờ bọn họ đã bị ngăn lại rồi.

Ôm lấy Tô Hướng Minh còn đang kinh ngạc, Tô Quỳnh Thy tái mặt, sau khi mím môi bảo bình an cho Hoắc Hải Phong, cô ngoan ngoãn co người lại.

Đợi cô gái nhỏ duy nhất có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh rời đi, Hoắc Hải Phong mới cười lạnh một tiếng, để quản gia nhà họ Hoắc sắp xếp tốt cho ông cụ Hoắc quang minh chính đại đi ra từ cửa lớn của bệnh viện, không hề sợ những người phong viên mang máy ảnh phía trước, lạnh mạnh đi về phía trước.

Chỉ một mình anh, khiến bảy tám mười người ở hiện trường ngẩn ra, nhóm người phía trước anh thì tiến về phía trước một bước, nhóm người phía sau anh thì lùi về phía sau một bước.

Vốn dĩ nhóm người đã gõ vô số lần, bây giờ lại ngẩn ra không nói lời nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoắc Hải Phong lên xe, đưa thi thể của ông cụ Hoắc rời đi, nhóm phóng viên ở hiện trường yên tĩnh như thóc, một lúc lâu sau, mới đột nhiên phát ra tiếng chửi rủa Ngồi trên xe, Tô Kiến Định ngược lại không ngờ nhóm phóng viên kia lại nhát gan như vậy, quay đầu lại nhìn một cái, hai tay đặt trên bụng, yên tĩnh không phát ra tiếng động nào.

Một đường về nhà chính nhà họ Hoắc, Tô Quỳnh Thy cũng mới xuống xe chưa được bao lâu, đang ngồi ngẩn ra trong phòng khách, Hướng Minh đang vụng về bế bé Tinh Hòa ở bên cạnh, chọc bé cười, hai đứa bé chơi đến mắt đều híp lại. “Sao lại trở về nhanh như vậy? Anh có sao không? Có bị thương không, những người đó có làm khó anh không Cảm thấy có người đi vào, Tô Quỳnh Thy quay đầu ra nhìn, phát hiện là Hoắc Hải Phong, cô vội vàng đứng dậy chạy qua kéo tay anh, đau lòng hỏi. “Anh không sao, chỉ là phải khiến em tủi thân, luôn phải chịu oan ức với anh. Rõ ràng mọi chuyện đều đang diễn biến theo chiều hướng tốt, bây giờ lại đột nhiên cho anh một cái tát lớn như vậy, mạnh mẽ tát vào mặt anh, không kịp thời phòng thủ, đến tránh cũng không còn cách nào.

May mà bên cạnh anh vẫn còn cô gái nhỏ và hai cục cưng của mình.

Sau khi khuyên cô gái nhỏ về phòng nghỉ ngơi, Hoắc Hải Phong mang theo quản gia nhà họ Hoắc bắt đầu bố trí linh đường, còn chưa chuẩn bị xong, ông cụ nhà họ Lê đã dẫn theo mẹ Lê Quốc Nam và Lê Quốc Nam đến.

Nhà họ Lê từ khi ông cụ nhà họ Lê tức nên hộc máu thì bắt đầu lụi tàn, nhóm người bùn đất không trát được tường nhà họ Lê kia cũng khiêm tốn đi rất nhiều, sau khi Lê Quốc Nam mất trí nhớ thì được đưa về đến bây giờ đã bắt đầu tiếp nhận nhà họ Lê rồi.

Người vốn dĩ một lòng học y, trong đầu toàn là y thuật, bây giờ đã là một thương nhân lịch thiệp đeo kính.

Mẹ Lê Quốc Nam có về đã tốt hơn trước rất nhiều, không bài xích Tô Kiến Định, lần này đến là muốn xem có cần giúp đỡ cái gì không. “Chủ tịch Phong, anh Định, tôi đến để xem có thể giúp được cái gì không. Mặc dù bây giờ tôi vẫn chưa nhớ lại được cái gì, nhưng tôi biết là các anh đã cứu tôi. Mặc dù tôi không có khởi sắc bằng các anh, nhưng chỉ cần tôi có thể giúp được cái gì thì cứ việc phân phó.

Đã hơn một năm rồi chưa gặp nhau, lần cuối gặp nhau là khi họ sắp đi Lê Quốc Nam đến tiễn, bây giờ xem ra, thằng nhóc này không thay đổi gì cả, vẫn tràn đầy nhiệt huyết chỉ muốn giúp đỡ người khác.

Tô Kiến Định đi đến vỗ vai anh ta: “Tôi mới vừa trở về, dẫn tôi ra ngoài đi dạo một chút, ở đây tạm thời không cần cậu”

Một người không biết gì cả, ở lại đây chỉ gây cản trở, hơn nữa vốn dĩ Hoắc Hải Phong bởi vì chuyện của Thy mà không thích Lê Quốc Nam, lúc này mà ở lại đây, không phải là muốn chọc thủng tim phổi anh sao, còn không mau đưa đi. “Cái này, tôi cũng không quen thuộc ở đây lắm. Nếu đã như vậy...

Lê Quốc Nam có chút lúng túng nhìn Hoắc Hải Phong, thấy anh không có chút phản ứng nào mới gật đầu với Tô Kiến Định, nói: “Vậy tôi dẫn anh đi xem xung quanh

Cũng không biết vì sao, rõ ràng đã quên đi tất cả, nhưng khi Lê Quốc Nam đối mắt với Hoắc Hải Phong, vẫn vô thức căng thẳng.

Tô Kiến Định quay đầu lại không có dấu vết gật đầu với Hoắc Hải Phong, dẫn Lê Quốc Nam ra ngoài.

Đợi sau khi anh ta rời đi, Hoắc Hải Phong mới đưa tay mời ông cụ nhà họ Lê lên tầng vào phòng làm việc nói chuyện cẩn thận.

Sau khi mời người ngồi xuống, người làm bưng tới một bình trà đã pha rồi mới lui ra ngoài đóng cửa lại.

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại anh và ông cụ nhà họ Lê, Hoắc Hải Phong mới trầm giọng nói: “Lần này ông đến đây là có chuyện gì, hay là nói ông muốn cái gì?”

Vốn dĩ nhà họ Lê cũng không còn lại cái gì, truyền đến tay Lê Quốc Nam ước chừng chỉ còn lại đồng nát sắt vụn.

Ông nội mất rồi, lần này sau khi anh đi chắc cũng không trở lại nữa, chắc ông cụ nhà họ Lê đã nhìn thấy rõ nên mới vội vàng chạy đến đây.

Ông cụ nhấp một ngụm trà, chậm rãi thở ra, lần này ông ta đến đây quả thật là có mục đích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play