Ông cụ Chánh kinh ngạc nhìn Hoắc Hải Phong, tựa hồ chưa từng nghĩ tới Hoắc Hải Phong có thể nói ra những lời như vậy: ‘Hoắc Hải Phong, người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, nữ nhỉ tình trường chỉ làm cho cháu mất đi lí trí” Hoắc Hải Phong không nói lời nào.
Ông cụ Chánh lại nói: “Ông làm tất cả những việc này đều là vì tốt cho cháu. Ông nội khi còn nhỏ chịu bao cay đắng, không muốn cháu lại phải trải qua giống ông. Bố con vì mẹ con đã rời khỏi lão già này khi còn trẻ, cháu nghĩ ông già này không buồn sao? Ông cụ Chánh chật vật ngồi dậy dựa vào bên giường: “Cháu giống bố cháu đều là kẻ si tình, vì một người phụ nữ mà đến tính mạng mình cũng không cần.
Hoắc Hải Phong yên lặng dựa thẳng người, ngồi lại.
“Hồi trước, ông không muốn bố cháu lấy người phụ nữ đó nhưng bố cháu lại không nghe lời ông. Kết cục, bố cháu chết nơi tha hương đất khách”
Những gì xảy ra hồi đó luôn là nỗi đau trong lòng ông cụ Chánh. Đó là nguyên nhân của việc trằn trọc, cả đêm không ngủ được của ông ta trong suốt những năm qua: “Ông hy vọng cháu có thể kết hôn với một cô gái hiền thục, ở nhà chăm sóc tốt chồng con, hoặc có thể cùng cháu tham dự các bữa tiệc khác nhau”
Ông nhìn Hoắc Hải Phong ra hiệu: “Ông nuôi cháu lớn tới bây giờ, Hải Phong, ông nội chỉ muốn cháu sống tốt, phụ nữ nhà họ Tô không phải là người phù hợp với cháu.” “Thật sự là không hợp, đây là một đoạn nghiệt duyên, chính cháu đã hại chết cô ấy: Hoắc Hải Phong đưa tay lên ngực, đau đớn cúi người.
“Hải Phong, cháu hãy ra nước ngoài vài năm đi. Trùng hợp chi nhánh châu Âu sắp thành lập căn cứ điểm, ông nội tin rằng cháu có thể xử lý được với khả năng của mình”
Sau khi rời khỏi nơi buồn bã này, vài năm sau vết sẹo trong lòng đứa cháu này chắc cũng đã lành lại. Sau khi trở về thì tiếp tục cuộc sống mới, dù sao người cũng không còn nữa, sớm muộn gì cũng phải quên đi những thứ nên quên.
Hoắc Hải Phong lắc đầu: “Cháu muốn ở lại đây” Anh thẳng người ngồi trên sô pha, ánh mắt lãnh đạm, trong mắt không có tí buồn vui, dường như mọi cảm xúc đều lắng xuống: “Ông nội nghỉ ngơi thật tốt đi, cháu đến công ty †rước, năm giờ còn có cuộc họp ạ.
Ông cụ Chánh vẫn còn muốn nói gì đó nhưng bị ánh mắt Hoắc Hải Phong quét qua liền nuốt lại lời bên miệng xuống trong lòng, trơ mắt nhìn anh đi ra ngoài.
Khi Trần Mộc Châu đến thì những người khác đã rời đi, cô ta từ từ đi đến trước phòng bệnh. Khi nghe tin ông cụ Chánh muốn đưa Hoắc Hải Phong ra nước ngoài, cô ta suýt chút nữa không kìm lòng được mà lao vào, may mà còn sợi lý trí cuối cùng giữ lại, kéo cô ta khỏi ranh giới mất kiểm soát.
“Ông ơi, có phải Hải Phong không cần cháu không ạ?” Trần Mộc Châu hơi cụp mắt xuống, nhìn vào bàn tay nhăn nheo của ông cụ Chánh. Đôi bàn tay của ông lão đã phủ đầy vết chai sạn và nếp nhăn, cho dù được bảo dưỡng tốt cũng không thể thoát khỏi sự bào mòn của năm tháng.
“Mộc Châu, có rất nhiều loại tình cảm, không phải tất cả đều là tình yêu.
Chỉ cần cháu đi theo bên cạnh Hải Phong thật tốt, nó sẽ nhìn thấy điểm tốt của cháu. Ông nội có lòng tin như vậy” Ông cụ Chánh ngẩng đầu lên, ra hiệu với quản gia Sơn, ánh mắt ân cần xoa dịu cảm xúc của Trần Mộc Châu.
“Cháu tin ông nội.” Trần Mộc Châu rũ mắt, trên mặt ửng hồng lên, cúi đầu che nửa khuôn mặt, lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Tô Quỳnh Thy tỉnh dậy lân nữa giữa những tiếng cười nói, hình như thuyền đã cặp bến. Cô nhìn vào khung cửa sổ nhỏ, những ngọn núi cách đó không xa giống như một rào cản bảo vệ nơi đây.
Cô cẩn thận rời khỏi giường bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, hiện tại đã là hoàng hôn, ánh sáng màu cam ấm áp bao trùm khắp mặt đất. Mọi thứ cô nhìn thấy dường như đều được bao phủ bởi một tấm lọc màu, ấm áp nhẹ nhàng không tưởng.
“Con tỉnh rồi à? Khi nào muốn dậy thì xuống thuyền cùng thím, chú của con đã nấu đồ ăn rồi, chỉ còn chờ chúng ta thôi.”
Thím Hoa mỉm cười, đứng ngoài thuyền di chuyển những thúng cá từ trên thuyền xuống liên tục với tư thế khí thế ngất trời. Làng chài này khá hẻo lánh, lâu lâu mới có một hai người nước ngoài đến đây, ngoại trừ những người buôn bán thu mua cá thì đã lâu không có người lạ ở đây.
“Thím Hoa, thím trộm cô gái xinh đẹp này ở đâu vậy? Ở đây chúng ta không có người đẹp như vậy đâu.
“Đúng, đúng! Thím Hoa, cũng nói cho chúng tôi biết đi, chúng tôi cũng muốn có một cô bé như thế này.” “Ha ha ha… Thím Hoa, nói một chút cho con biết đi…”
Người dân trong làng chài nhỏ rất nhiệt tình, chỉ cần nói vài câu, cảm xúc khó chịu của Tô Quỳnh Thy cũng được xoa dịu đi rất nhiều. Cô chào mọi người bằng một nụ cười ngượng ngùng, khuôn mặt trắng trẻo dịu dàng như tuyết ngọc, nụ cười này có thể bắt được tình cảm của hầu hết các thím ở đây.
“Được rồi, con bé da mặt mỏng, đừng có trêu chọc nó nữa. Tôi về trước đây, tự mình lựa cá lớn ra đi, tôi không quản nữa” Thím Hoa nhanh chóng đưa Tô Quỳnh Thy rời khỏi đám người.
“Sau khi về đến nhà, trước tiên con hãy gọi điện thoại tìm người đến đón đi. Chỗ của chúng ta hẻo lánh, người bình thường không tìm được, lát nữa thím sẽ kêu chú của con ghi địa chỉ cụ thể.” Thím Hoa kéo Tô Quỳnh Thy nói.
Bà ấy vừa đi vừa nói tiếp: “Hiện tại con không khỏe lắm, thím cũng không muốn con đi ngay nhưng trong thôn điều kiện cũng không tốt để con có thể dưỡng bệnh. Con nên đến bệnh viện kiểm tra cẩn thận, từ từ chăm sóc sẽ tốt hơn”
“Dạ được ạ, như vậy thực sự là quá phiền phức cho thím rồi. Không biết từ Hải Phòng đến đây nhanh nhất phải mất bao lâu nhỉ?” Tô Quỳnh Thy cau mày, nghĩ rằng nơi này hẳn là một làng chài nhỏ gần Hải Phòng. Nhưng sau khi đến nơi, cô nhận ra nơi này hẻo lánh hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, cô không thể biết nơi này ở đâu.
“So với Hải Phòng chắc cũng gần hơn một chút, thường chỉ mất một buổi chiều để lái xe đến đây. Thím cũng đã bắt xe một lần, thím chỉ nhớ lái xe hết một buổi chiều, không biết cụ thể sẽ mất bao lâu.”
Thím Hoa lắc đầu, thím ấy ở trên biển quanh năm, thực sự không biết sẽ mất bao lâu để từ đây đến Hải Phòng.
“Chúng ta không nói chuyện này nữa, về trước gọi điện thoại cho gia đình con đi” Thím Hoa cẩn thận dìu Tô Quỳnh Thy đi về phía trước, đường trong làng chài nhỏ đều là đường cát, chỗ sâu chỗ cạn rất khó đi.
Tô Quỳnh Thy liếc nhìn thím Hoa đầy cảm kích, cẩn thận ôm cánh tay của thím mà bước đi.
Cô suy nghĩ một chút rồi nhấn một dãy số gọi đi, tiếng “bíp bíp” vang lên, nước mắt của Tô Quỳnh Thy lập tức chảy xuống.
“Alo, xin hỏi là ai vậy?” Một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai, Tô Quỳnh Thy không nhịn được che miệng khóc dữ dội. Sợ đối phương không biết là cô, vì thế nhanh chóng nghẹn ngào nói: “Anh Nam, em là Tô Quỳnh Thy.
Lê Quốc Nam:…
“Rốt cuộc cô là ai? Dám đùa như vậy…’ Đã một ngày một đêm, Lê Quốc Nam mệt mỏi ngồi ở bên giường Tô Quỳnh Thy. Mặc dù lý trí nói cho anh ta biết Tô Quỳnh Thy không thể còn sống, nhưng anh ta lại không muốn cúp máy điện thoại trong tay.
“Anh Nam, em thực sự là Tô Quỳnh Thy. Hiện tại em đang ở làng chài nhỏ ở rìa Hải Phòng, em đã nhảy khỏi vách đá phía sau khu nghỉ dưỡng Hải Phòng. Thím Hoa đã cứu em, em vẫn còn sống. Anh Nam à, em vẫn còn sống…
Lê Quốc Nam chưa bao giờ có cảm giác kỳ lạ này, chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, tim run rẩy. Anh ta há miệng không phát ra được tiếng, thở không ra hơi nhưng theo bản năng anh ta vẫn bóp chặt điện thoại để có thể nghe rõ hơn giọng nói của Tô Quỳnh Thy.
“Thy, Tô Quỳnh Thy..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT