*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cả tòa lâu đài cổ được trang trí hoàn toàn dựa theo sự yêu thích trước đó của Tô Quỳnh Thy, Hoắc Hải Phong đã tân trang chỉnh sửa lại trong vòng bảy ngày.

Trên bãi cỏ lớn bên ngoài không chỉ trồng hoa hướng dương, mà dọc theo vòng tròn ở ngoài cùng còn trồng cả hoa tường vi cong cong uốn lượn đang nở rộ. Dưới hiên có đặt một cái ghế dài, đi về phía xa một chút có một nhà kính trong suốt trồng hoa, bên trong có đủ loại hoa đang no.

Lâu đài cổ vốn hơi u ám bây giờ đã sáng trưng lên nhờ đèn đuốc, mặc dù đang là buổi tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ cảnh vật ở bên ngoài.

Tô Quỳnh Thy ăn một chút cháo, sau khi híp mắt đánh giá một hồi thì nắm lấy tay áo của Hoắc Hải Phong đi lên lầu lần nữa.

Đêm qua lúc cô về đến phòng thì đã say rồi, ban ngày vẫn luôn ngủ, vốn không có thời gian quan sát kỹ căn phòng, hiếm khi được rảnh rỗi như lúc này nên không thể không đi quan sát một chút, dù sao cũng là chỗ sẽ sinh sống sau này.

Bên ngoài phòng có một cái ban công rất lớn, chỉ là không có bất cứ loại hoa cỏ nào mà lại bày một cái xích đu vô cùng lớn, được phủ kính trong suốt có thể nhìn thấy bên ngoài từ bên trong, nhưng bên ngoài lại không thấy được bên trong, toàn cảnh ba trăm sáu mươi độ thỉnh thoảng thỏa mãn thú vui xấu xa của Hoắc Hải Phong.

Trong phòng có bày một cái ghế số pha vô cùng lớn, chiếm cả một góc, nằm trên đó mềm mềm, tất nhiên đã được chọn lựa tỉ mỉ. Ở phía xa một chút nữa là phòng để quần áo tương đối lớn, quần áo của cô và Hoắc Hải Phong được chia ra treo trong đó.

Tiếp sau đó là cái giường to gấp hai lần căn phòng lúc trước của cô được đặt ở chính giữa, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta hết hồn.

Sau khi xem qua loa xong, tổng thể mà nói thì Tô Quỳnh Thy cũng hài lòng, Hoắc Hải Phong đi theo sau lưng cô, nhìn thấy cô gật đầu tỏ ý hài lòng xong thì ôm cô ngồi ở trên ban công ngắm sao. Mời đọc truyện trên truyen88.net

“Anh nghe nói, sau khi người ta chết đi thì sẽ trở thành ngôi sao trên trời, quan sát người mà mình quan tâm đang nhất trên mặt đất.” Hoắc Hải Phong hôn lên gương mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt của đối phương một cái, giọng nói có chút khàn khàn.

Tô Quỳnh Thy cắn môi, không hiểu đang yên đang lành anh lại nhắc đến chuyện này để làm gì: “Nghĩ đến những chuyện xa xôi như vậy làm cái gì chứ, em cũng không biết từ khi nào mà Hải Phong anh lại đi tin vào những chuyện này, huống chi chúng ta còn ở chung với nhau thời gian rất dài mà.”

Hoắc Hải Phong cúi đầu nở nụ cười, hôn lên cánh môi của cô: “Tất nhiên là đang nghĩ hi vọng sau này, kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa anh đều có thể đến tìm em, quen biết tìm hiểu rồi yêu nhau với em, ở chung một chỗ với em.

Tô Quỳnh Thy bị anh nói đến mặt đỏ bừng lên, chui thẳng vào trong lồng ngực của anh: “Ừm, chúng ta sẽ ở chung với nhau đời đời kiếp kiếp mà."

“Hử? Thật sao? Quỳnh Thy cũng muốn chúng ta ở chung với nhau đời đời kiếp kiếp à?” Hoắc Hải Phong cười vui vẻ xoa mái tóc mềm mại của cô.

Tô Quỳnh Thy không chút chậm trễ nhẹ nhàng gật đầu: “Đương nhiên là muốn.”

Nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, Hoắc Hải Phong chống cằm lên trên đầu của Tô Quỳnh Thy, bờ môi vẫn luôn giương lên.

May mắn làm sao, có thể gặp được em vào lúc nhỏ, làm thanh mai trúc mã che chở em lớn lên, mặc dù giữa đường có xuất hiện vài chuyện ngoài ý muốn, nhưng kết cuộc chắc chắn sẽ tốt đẹp.

Tối hôm đó, Tô Quỳnh Thy chôn trong ngực của Hoắc Hải Phong, khóe miệng hai người đều vểnh lên, ngủ ngon lành. Chỉ có một mình bạn nhỏ Tô Hướng Minh ở bên ngoài là không được tốt số như vậy, rõ ràng là cậu đi cáo trạng, nhưng đừng nói đến cậu, ngay cả ông cụ Otto cũng không thấy đâu, trong cả tòa biệt thự to lớn chỉ còn lẻ tẻ vài người hầu, những người hầu khác đều đã bị trục xuất về nhà.

Cũng may hôm qua cậu bé mới đến ở, căn phòng vẫn xem như là còn tạm được, sau khi buồn bực nằm xuống, càng nghĩ càng thấy tức giận, làm cách nào cũng không ngủ được.

Thật sự trợn tròn mắt đợi đến hơn ba giờ sáng, chờ đến khi Tô Kiến Định trở về, vừa nghe thấy tiếng xe thì lập tức trở mình một cái đứng lên từ trên giường lao xuống dưới, vẻ mặt bé nhỏ uất ức như người khác thiếu cậu bé mười lăm tỷ vậy.

Chưa hề đến nơi này, ngoại trừ hôm qua tranh thủ thời gian rảnh rỗi một ngày, những ngày này Tô Kiến Định gần như không có cả thời gian đi ngủ, hôm nay hiếm khi trở về được coi là sớm một lần.

Vuốt vuốt mi tâm chuẩn bị đi lên xem tài liệu công ty một chút, đột nhiên có một bóng đen ở cổng xông đến, đập lên đùi anh ta một cái “Bịch”, tiếp sau đó lập tức hu hu hu bắt đầu khóc lóc kể lể.

Bị thằng nhóc nhỏ kêu lên làm giật mình, thiếu chút nữa đã hất ra theo điều kiện phản xạ.

Tô Kiến Định dẫn Tô Hướng Minh còn đang cáo trạng đi vào trong phòng khách mở đèn rồi ngồi xuống ở ghế sô pha bên cạnh, ôm sát cậu bé vào trong lồng ngực, có chút dở khóc dở cười: "Hướng Minh, cháu có biết là bây giờ là mấy giờ rồi không? Đã trễ như thế này rồi sao còn chưa đi ngủ, bố mẹ cháu đâu, bọn họ biết cháu chạy đến chỗ này của cậu không?"

Thằng bé giống như uất ức đến tận trời, ngay cả lời nói ra cũng không rõ ràng, cứ chôn một chỗ trong lồng ngực của anh ta.

Trong tình huống này anh ta có nói nhiều thêm cũng không có tác dụng, Tô Kiến Định dứt khoát không hỏi cậu bé nữa, bàn tay to vỗ nhè nhẹ dọc theo lưng của cậu. Mời đọc truyện trên truyen88.net

Dù sao cũng xem như là người đã từng chăm sóc trẻ con, anh ta cũng coi như biết một chút trên phương diện làm sao dỗ dành người khác.

Dây dưa một khoảng thời gian thật lâu sau đó, Tô Hướng Minh từ trong lồng ngực anh ta mới thút tha thút thít ngẩng đầu lên.

Cậu bé uất ức thút thít mà gọi một tiếng: “Bố cướp mẹ con đi rồi, đã một thời gian rất lâu rồi con không được gặp mẹ, sáng hôm nay mẹ vẫn luôn không rời giường, con đợi một thời gian thật lâu mẹ vẫn đang ngủ.

Bố bảo con không được quấy rầy mẹ, lời còn chưa nói hết thì ông ấy đã chạy lên trên lầu, chắc chắn là ông ấy muốn chiếm lấy mẹ rồi, không cho con nói chuyện với mẹ. Ông ấy là đồ trứng thối.

Càng nói lại càng cảm thấy uất ức, thằng bé vừa nói vừa úp mặt vào trong lồng ngực của Tô Kiến Định khóc hu hu hu.

Nghe cậu nói như vậy thì thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, Tô Kiến Định chỉ có thể cố gắng nghĩ đến những chuyện khác để biểu cảm của bản thân nghiêm túc hơn một chút.

Nhưng cái tên Hoắc Hải Phong này cũng thật là, kết hôn xong cũng không biết bớt bớt lại, đúng thật là..

Lắc đầu ho nhẹ hai cái.

Tô Kiến Định gõ lên trán của Tôi Hướng Minh một cái, để cậu bé nhìn anh ta: "Hướng Minh, bố và mẹ của con, bọn họ đã tách ra một thời gian dài như vậy, bố con quấn lấy mẹ con một chút cũng là chuyện bình thường



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play