Khi Tô Kiến Định tỉnh lại, bầu trời bên ngoài vẫn còn sáng sủa, mặt trời treo cao trên đầu, ánh sáng chói lọi xuyên qua cửa sổ chiếu xuống đất, một chút bụi bặm bay đầy, cảm giác một lần nữa đã trở lại với cuộc sống.
Khi anh ấy đang thu dọn đồ đạc của mình, y tá gõ cửa bước vào để kiểm tra sức khỏe định kỳ, Tô Kiến Định vừa đeo đồng hồ vừa hỏi hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?” "Anh Tô, anh hôn mê đã một ngày một đêm, bây giờ đã là một giờ chiều ngày hôm sau, cô Tô rất lo lắng, cô ấy đã đến đây mới lần, nhưng đến khi chắc chắn mọi chuyện ổn thì mới trở về, bây giờ anh cảm thấy thân thể mình như thể nào, nên đo nhiệt độ cơ thể trước."
Bị tin tức đột ngột làm cho sửng sốt, Tô Kiến Định nghiêng đầu liếc nhìn mặt trời cao treo bên ngoài, vẻ mặt có chút thất thần.
Vốn tưởng chỉ ngủ vài tiếng, không ngờ ngủ một ngày một đêm, lúc này thật sự rất mệt, khiếp sợ nhanh chóng qua đi, lập tức điều chỉnh thần thái của bản thân thật tối, phối hợp với y tá đo nhiệt độ, đồng thời hỏi Hoắc Hải Phong đang nằm ở đâu, chính là muốn một mình rời đi.
Phòng bên cạnh, không biết đã qua bao lâu rồi, Tôi Quỳnh Thy thực sự không nhịn được, nằm ở giường nhỏ bên cạnh ôm lấy Tô Hướng Minh, hai người cuộn mình trong giấc ngủ ngọt ngào, khi Hoắc Hải Phong tỉnh lại thì cô cũng tỉnh.
Trên đầu bị băng bỏ nhưng vẫn khiến anh cảm thấy choáng váng, cũng không nhăn mặt nhìn khắp xung quanh, nhìn thấy hai bảo bối nằm trên giường, ý cười chậm rãi lan ra.
Đang định rời giường đi xuống nhìn một chút, cửa phòng nhanh chóng bị gõ hai tiếng, Tô Kiến Định bước vào.
Không nghĩ tới Hoắc Hải Phong cũng đã tỉnh lại, anh ấy gật đầu, đi tới ngồi ở bên giường: "Anh cảm thấy thế nào?"
Anh ấy cùng với Hoắc Hải Phong cùng nhau thiếp đi nhưng ngay đến bản thân mình được đưa đến phòng bệnh như thế nào cũng không biết, nếu như bây giờ hỏi thì có chút chột dạ, Tô Kiến Định cũng nhận ra giọng điệu của mình hình như có chút không đúng, liền ho nhẹ một tiến nhìn về phía Tô Hướng Minh vẫn đang ngủ. "Bác sĩ nói gương mặt của Hữu Minh không sao, dù sao cũng còn nhỏ, chăm sóc cẩn thận sẽ không để lại sẹo." Trên mặt cậu bé một nửa bị quấn băng gạc, chỉ còn lại đôi mắt to đen láy, hai mắt nhắm nghiền, im lặng nằm trên giường ngủ, bộ dáng vô cùng ngoan. “Đã xử lý tốt chuyện của Trần Tuấn Tú rồi chứ?” Nhìn thấy hai cân mình, biểu tình trên mặt Hoắc Hải Phong có chút nặng nề, hiện tại anh không khác gì người tàn tật. "Còn chưa xử lý, cái kia, khụ khụ, tôi với anh cùng ngủ thẳng cho tới khi đến bệnh viện, hiện tại tôi cũng vừa mới tỉnh... Chuyện này nói ra khá là xấu hổ, nếu như không phải y tá nói Hoắc Hải Phong vẫn còn hôn mê, anh ấy tuyệt đối sẽ không đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng.
Anh ấy chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp phải cảnh tượng như vậy, thật sự rất xấu hổ.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, vẻ mặt của Hoắc Hải Phong có chút kỳ quái, nhưng anh không nói gì, gật đầu: "Tôi lại bị gãy chân, có thể vẫn cần anh giúp đỡ." Một chuyện lớn như gãy chân, nhưng từ miệng anh nói ra, lại giống như đang nói buổi tối hôm nay ăn gì, không có cảm giác nóng vội hay buồn bã.
Tô Kiến Định thoảng chút sửng sốt, nhưng thật không ngờ lại xảy ra chuyện này, chắc chắn là bị Trần Tuấn Tú đá trúng, khóe miệng có chút giật giật, nhìn một lượt, một lúc sau mới nói: "Được rồi, tôi sẽ giúp cậu chuẩn bị, có yêu cầu gì cứ nói cho tôi.” “Vậy thì cám ơn anh, nghỉ ngơi sớm rồi xuất phát, tôi muốn nghỉ ngơi một lát” Sự tình còn nhiều, có chút sốt ruột, nếu không đi sớm, có lẽ một tuần sau, sợ rằng ngay cả hình thức ban đầu cũng không làm xong, dù sao hai người đàn ông sắp xếp chuyện này, thực sự là có chút khó khăn. “Buổi chiều xuất phát, thu dọn đồ đạc đi, có lẽ sau này cũng sẽ không quay lại nữa, có bao giờ anh nghĩ đến việc ông cụ nhà họ Hoắc sẽ làm gì không?” Một khi rời đi, có thể quay lại hay không cũng khó mà nói được, một khi bận rộn, đừng nói là về nước, ngay cả ở nhà cũng không làm được, ông cụ một mình ở đây cũng không ai chăm sóc, tuổi lại cao, như thể nào mới có thể khiến cho người khác yên tâm đây. “Ông nội nhất định muốn quay trở về quê hương, cũng không muốn cùng tôi bôn ba khắp nơi nữa, sau này có thời gian sẽ thường xuyên đưa Quỳnh Thy cùng Hướng Minh về.” Ông cụ cứ khư khư cổ chấp như vậy, còn có thể làm gì được bây giờ, cũng chỉ có thể theo ông cụ một thời gian ngắn, về sau lại nghĩ cách khác. “Cô ấy sắp tỉnh lại rồi, anh đi mau đi. Mặc dù lúc nãy Hoắc Hải Phong đang nói chuyện với Tô Kiến Định, nhưng ánh mắt của anh hầu như đều ở trên người của Tô Quỳnh Thy, khi nhận thấy cô có động tĩnh, anh nhanh chóng đuổi Tô Kiến Định ra ngoài.
Suýt chút nữa thì bật cười với thao tác của mình, nhưng biết lần này mình bị thương không nhẹ nên vẫn âm thầm đem ơn nghĩa này giữ lại trong lòng, còn Tô Kiến Định xoay người rời đi.
Quả nhiên không bao lâu sau, dường như Tô Quỳnh Thy gặp ác mộng, nước mắt không ngừng rơi, đột nhiên bừng tỉnh, lúc vừa ngồi dậy đã trực tiếp ôm lấy Tô Hướng Minh vẫn đang ngủ say, cậu bé dụi mắt còn đang ngơ ngác, cũng không quan sát xung quanh, quay người lại ôm lấy cô trước, mơ mơ màng nói: "Mẹ đừng sợ, con ở đây, ba sẽ không sao...
Cậu bé vừa vỗ về, vừa ngáp dài cho đến khi cảm thấy cơ thể căng cứng của Tô Quỳnh Thy từ từ mềm ra. “Quỳnh Thy, sao vậy, anh đã về rồi.” Từ lúc cô ngồi dậy, Hoắc Hải Phong nâng chân bị bỏ bột của mình xuống giường, mặc kệ chuyện chân sẽ bị thương lần thứ hai, nhanh chóng nhảy qua, ngồi trên mép giường, bế cậu bé ra khỏi lòng cô, trực tiếp ôm cô vào lòng, cẩn thận vỗ về.
Từ khi Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định được đưa đến bệnh viện trong tình trạng hôn mê, trong lòng cô không ngừng lo lắng, chỉ là không cầm lòng được, mới ngủ được một lúc, cô lại mơ thấy một chuyện không tốt, cảnh tượng đó quá đáng sợ, kêu lên một tiếng rồi tỉnh dậy, nhịp tim vẫn chưa chậm lại, cả người tưởng chừng như có thể vỡ nát ngay lập tức, mãi cho đến khi nghe thấy giọng nói của Hoắc Hải Phong mới miễn cưỡng khôi phục lại tinh thần.
Không thể quan tâm được nhiều như vậy lập tức nhào vào lòng anh bật khóc, nước mắt đã sớm thấm đẫm lông ngực.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái nhỏ khóc như vậy, Hoắc Hải Phong lập tức trở nên luống cuống tay chân, vội vàng giúp cô lau nước mắt, nhưng cô gái nhỏ nhất quyết vùi trong vòng tay của anh không chịu ra ngoài, dường như đã chịu rất nhiều áp lực.
Sau khi thấy bố mình đi tới, cậu bé lập tức trốn vào trong chăn, hai tay che lỗ tai, nhỏ giọng nói: "Không thể nhìn, không thể nghe, không được nói..." "Được rồi, cứ khóc một trận cho thoải mái, không phải anh đã về rồi sao, khóc lâu như vậy, mắt sưng lên, sẽ rất khó coi!"
Tay trái nhanh chóng tiến tới nắm lấy cằm cô động tác vô cùng dịu dàng, khiến cô phải ngẩng đầu lên, Hoắc Hải Phong cẩn thận cúi người xuống hôn lên những giọt lên trên khỏe mắt cô, nó có vị đắng và mặn, hương vị cũng không tốt. “Em rất nhớ anh.” Khóc đến nỗi khiến mũi bị ngạt, Tô Quỳnh Thy muốn thoát khỏi vòng tay anh, chạy tới ôm lấy anh, tựa cằm vào vai anh, suy nghĩ hồi lâu mới thốt ra một câu như vậy.
Vui vẻ đối với nàng thẳng thắn như vậy, Hoắc Hải Phong cười thành tiếng, vỗ vỗ lưng cô dịu dàng nói: "Anh cũng rất nhớ em, ngày đêm đều nghĩ đến em, chỉ cần nhắm mắt lại sẽ nghĩ đến em tươi cười chạy đến tìm anh!”
Hai người họ ôm lấy nhau, khung cảnh lúc này mới ẩm áp làm sao, Tô Hướng Minh đột nhiên bò ra khỏi chăn thở hổn hển: "Mẹ, cứ như vậy, con, con sẽ bị ngạt chết mất.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT