Tựa lưng vào căn nhà gỗ, mím môi đi đến bên cửa sổ. Hoắc Hải Phong vừa định ngó vào bên trong để xem tình hình, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói khàn khàn của người phụ nữ: "Vẫn không giảm bớt chút nào sao? Nếu cứ thế này có khi thành kẻ ngốc đó!"

Nghe thấy giọng nói khá quen thuộc này, hai mắt của Hoắc Hải Phong sáng lên, tìm được rồi. Anh ra hiệu cho Tôi Kiến Định đang mai phục cách nơi này hơi xa một chút, sau đó nhẹ nhàng đi từng bước một về phía cánh cửa. Ngay lúc anh đang nghĩ ngợi phải làm cách nào mới có thể đột nhập vào bên trong, cạnh cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Hoắc Hải Phong nhanh chóng chạy đến chỗ khác để trốn, ngay sau đó cánh cửa gỗ được mở ra, một người đàn ông chậm rì rì ngáp một cái đi ra ngoài. Đúng như dự đoán, là Dương Thừa Húc luôn ở cùng một chỗ với Trần Mộc Châu sau khi đột nhiên biến mất.

Thật sự quá may mắn, đúng lúc đang cần thì tự có người đưa đầu đến cửa! Hai mắt của Hoắc Hải Phong sáng lên, lao ra với tốc độ cực kỳ nhanh, một tay dùng lực mạnh chém thẳng lên gáy của anh ta, một tay bịt chặt miệng của anh ta. Chờ đến khi xác nhận Dương Thừa Húc thật sự ngất đi rồi, Hoắc Hải Phong mới kéo anh ta trở về nơi Tô Kiến Định đang mai phục. "Đã xác định Quỳnh Thy ở bên trong, tuy nhiên tôi chỉ nghe thấy tiếng nói của Trần Mộc Châu, vì vậy tôi vẫn chưa xác định được Trần Tuấn Tú có ở bên trong hay không"

Cửa sổ của nhà gỗ quá cao, hơn nữa cũng quá nhỏ, muốn nhìn rõ ràng toàn cảnh bên trong từ chỗ cửa sổ ấy là chuyện không có khả năng. Hoắc Hải Phong nhìn Dương Thừa Húc đang bị ngất nằm ở bên cạnh rễ cây, không nghĩ ngợi nhiều lập tức lột quần áo của anh ta xuống rồi chùm lên trên người mình. "Hải Phong, lỡ đầu Trần Tuấn Tú ở trong đó thì sao? Cậu cứ thế này xông thẳng vào có khác gì tự chui đầu vào lưới không!" Tô Kiến Định nhanh tay giữ chặt bộ quần áo của Dương Thừa Húc, ngăn cản không cho Hoắc Hải Phong mặc vào. Hàng lông mày của Tô Kiến Định nhíu thật chặt, biện pháp này quá mức mạo hiểm, anh ấy không thể để Hoắc Hải Phong làm bừa. "Thời gian Dương Thừa Húc đi ra ngoài quá dài, cho dù Trần Tuấn Tú có ở bên trong hay không, chắc chắn Trần Mộc Châu sẽ nảy sinh lòng nghi ngờ, tôi nhất định phải đi vào đó."

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Chỉ với một cái nhìn như vậy, cả hai lập tức hiểu suy nghĩ của đối phương. Tô Kiến Định sững người một lúc, bàn tay nắm chặt quần áo của Dương Thừa Húc buông lỏng ra trong lúc vô thức.

Động tác của Hoắc Hải Phong rất nhanh. Sau khi qua quýt mặc quần áo lên người mình, anh vỗ vỗ khuôn mặt có chút cứng ngắc, ung dung đẩy cửa gỗ đi vào trong. "Có mỗi cái việc vắt khăn thôi mà sao lần này anh đi ra ngoài lâu vậy! Khăn mặt đâu? Mau mang qua đây đi!" Trần Mộc Châu ngồi ở bên giường, hiện tại Tô Quỳnh Thy đang bị bệnh nhưng cô ta lười quan tâm đến Tô Quỳnh Thy nên việc vắt khăn rơi vào tay Dương Thừa Húc. Tuy nhiên Tô

Quỳnh Thy rất quan trọng trong kế hoạch của cô ta, vì thế cô ta vẫn duỗi ra thăm dò nhiệt độ trên trán Tô Quỳnh Thy. Cô ta nghĩ rằng ở đây ngoài cô ta thì chỉ còn mỗi Dương Thừa Húc vừa đi ra ngoài, do vậy khi nghe thấy tiếng cửa mở, cô ta cũng không thèm quay đầu lại. Thấy người đứng phía sau mãi vẫn không lên tiếng trả lời mình, lúc này có ta mới cáu kỉnh quay người lại: "Anh không nghe thấy em đang nói chuyện với anh hả? Mau mang khăn mặt lại đây cho em, Tô Quỳnh Thy sắp bị cơn sốt biến thành kẻ ngu ngốc rồi."

Vừa nãy Dương Thừa Húc cặm cụi ở chỗ đống lửa một hồi lâu nhưng vẫn không có tác dụng gì nhiều, vì thế chỗ lò sưởi vẫn chưa bùng lửa lên mà chỉ thấp thoáng ánh lửa nhạt nhòa. Mặc dù hiện tại bên ngoài trời đang sáng choang nhưng cửa sổ của căn nhà gỗ này quá nhỏ, ánh sáng không có cách nào chiếu vào bên trong, bởi vậy trong căn nhà có chút mờ tối, kèm thêm việc lúc này Trần Mộc Châu hoàn toàn không phòng bị, hơn nữa cô ta không ngờ rằng vậy mà Hoắc Hải Phong lại có thể tìm đến đây nhanh như vậy. Vì vậy sau khi nói xong lời vừa rồi, cô ta mới miễn cưỡng phân biệt ra được rốt cuộc người đang đứng ở cửa nhà là ai. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Hai bước lùi về phía sau một cách thô bạo, trong lúc không để ý lại bị đập chân vào ván giường, Trần Mộc Châu đau đến nỗi sắc mặt tái đi nhưng cô ta không để ý đến cơn đau này, mở miệng hỏi: "Dương Thừa Húc đâu? Làm sao mà anh có thể tìm được nơi này?"

Trong phòng chỉ có mỗi mình Trần Mộc Châu, không thấy Trần Tuấn Tú đâu hết. Thấy vậy, Hoắc Hải Phong không cần giả vờ giả vịt nữa, sải bước đi tới bên giường, túm lấy cánh tay của Trần Mộc Châu rồi hất xuống mặt đất, sau đó anh lập tức chạm vào Tô Quỳnh Thy đang bị sốt nặng tới nỗi toàn thân nóng hổi, chỉ cảm thấy trái tim mình đau như thể có ai đang cầm búa đập lên vậy. Truyện Tiên Hiệp

Hoắc Hải Phong lấy chăn mền trên giường cẩn thận cuốn kỹ Tô Quỳnh Thy, sau đó ôm cả người lần chăn, vội vàng chạy ra phía ngoài.

Tô Kiến Định ở bên ngoài lo lắng không thôi, ra lệnh cho mọi người chậm rãi bao vây xung quanh căn nhà gỗ. Ngay khi Hoắc Hải Phong mở cửa bước ra cũng là lúc anh ấy đang do dự có nên xông vào hay không.

Nhìn thấy Hoắc Hải Phong ôm người ra ngoài, Tô Kiến Định vui mừng khôn xiết, vừa mới tiến lên được hai bước đã phát hiện sắc mặt của Hoắc Hải Phong xấu hơn trước khi đi vào nhà gỗ, vội vàng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?" "Quỳnh Thy bị sốt rồi, bên trong chỉ có mỗi Trần Mộc Châu, không nhìn thấy Hướng Minh đâu hết."

Hoắc Hải Phong vừa nói xong, sắc mặt của Tô Kiến Định cũng kém hơn nhiều: "Cậu mau đưa Quỳnh Thy đến bệnh viện đi, tôi sẽ dẫn người đi tìm xung quanh đây."

Nói xong, Tô Kiến Định dẫn đầu vọt vào trong nhà gỗ, sau khi tỉ mỉ tìm kiếm một lượt, quả nhiên không thu hoạch được gì cả, chỉ có mỗi Trần Mộc Châu ngang ngạnh, làm cách nào cũng không thể cậy được mồm cô ta.

Sau khi tìm được một người, hiển nhiên là tâm trạng của Hoắc Hải Phong khá hơn rất nhiều. Đường trên núi khó đi, đặc biệt là đường xuống núi, sau khi suýt chút nữa bị trượt chân không biết đã bao nhiêu lần, anh mới thận trọng cầm dây thừng buộc Tô Quỳnh Thy vào người mình, để hai tên vệ sĩ tại hỗ trợ ở hai bên, anh chạy nhanh hết cỡ thẳng một đường xuống chân núi, cũng may mặc dù căn nhà gỗ này cách biệt thự của Trần Hiền khá xa, nhưng cách những nơi khác lại không xa lắm.

Mất hơn ba tiếng đồng hồ để đi lên, Hoắc Hải Phong phải ép buộc ông Cổ mới có thể giảm được thời gian chạy xuống dưới chân núi chỉ còn một tiếng đồng hồ.

Hậu quả của việc phỏng hết tốc lực chạy thẳng một đường xuống chân núi là sau khi nhóm người bọn họ ngôi lên xe được một lúc nhưng vẫn không thể nào hòa hoãn được nhịp thở. Mọi người ai cũng thở hổn hển, Hoắc Hải Phong hồng hộc tu sạch một bình nước, cảm thấy phổi của mình khó chịu như thể sắp bị nổ tung nhưng tâm trạng lại tốt một cách đáng ngạc nhiên.

Tìm một bệnh viện ở gần đây nhất, sau khi kiểm tra, quả nhiên đã sốt tới gần bốn mươi độ. May mà động tác của bác sĩ ở đây khá nhanh, sau hai phút kiểm tra ngắn ngủi đã nhanh chóng treo lên bình thuốc hạ sốt dạng dung dịch. Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn mỗi hai người, Hoắc Hải Phong nằm chặt bàn tay của Tô Quỳnh Thy vuốt ve một hồi rồi đặt nó ở bên má mình. Anh cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống lòng bàn tay của cô, chất lỏng nóng hổi khiến tay của cô run lên. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Chỉ tìm được một người, vẫn chưa tìm được đứa bé.

Tô Kiến Định dẫn theo mấy tên vệ sĩ mở rộng phạm vi tìm kiếm, Sau khi tìm gần một tiếng đồng hồ vẫn chẳng thu hoạch được cái gì cả, chỉ có thể quay về căn nhà gỗ trước đó để lập một kế hoạch khác. Trần Mộc Châu đang bị trói vào cây cột gỗ, trên người và trên mặt cô ta có thêm vài vết thương mới nhưng vẫn không hé miệng không nói lời nào như cũ.

Dương Thừa Húc bị đánh ngất được hồi lâu rồi nên chắc chắn anh ta sắp tỉnh lại. Lúc này Tô Kiến Định không hề nóng nảy, có người muốn bỏ chạy nhưng vẫn dẫn theo Tô Hướng Minh, vậy thì chắc chắn là có chuyện gì đó cần dùng Tô Hướng Minh để uy hiếp Hoắc Hải Phong. Người bình thường hẳn là không thể nào độc ác đến mức hạ quyết tâm túm một đứa bé làm con tin trong khi đang trốn chạy trên đường núi khúc khuỷu như thế này, nhưng Trần Tuấn Tú thì khác. Hiện tại không tìm thấy không cũng không sao hết, anh ấy có kiên nhẫn. "Hằn là Hướng Minh đang ở trong tay Trần Tuấn Tú nhỉ." Dù sao cũng không có chuyện gì để làm, Tô Kiến Định ngồi trên ghế, duổi thẳng hai chân, thở ra một hơi lạnh, chà xất hai tay, nhìn về phía Trần Mộc Châu. "Tô Kiến Định, Trần Tuấn Tú không phải là người dễ đối phó, anh cảm thấy thằng oắt con Tô Hướng Minh kia nằm trong tay ông ta, liệu nó có còn sống được đến cái ngày anh tìm thấy nó không?" Trần Mộc Châu nhếch miệng cười vui vẻ như thể cô ta đã thấy được cảnh gì đó cực kỳ thú vị. "Hướng Minh có thể sống đến ngày đó hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết cô tuyệt đối không thể sống tới ngày đó. Trần Mộc Châu, nếu như tôi muốn âm thầm chết một người nào đó ở trên núi rừng hoang vắng này, chắc chắn sẽ không một ai có thể phát hiện ra. Cô cảm thấy thế nào, có muốn trở thành người đầu tiên không?"

Hai chân gần như rã rời đã được thư giãn sau một khoảng thời gian dài leo núi, Tô Kiến Định đứng lên, duỗi lưng một cái, hai tay cắm vào trong túi quần, ung dung bước đến trước mặt Trần Mộc Châu. "Tôi đã chết từ lâu rồi, hiện giờ chẳng qua tôi chỉ là một cái xác không hồn mà thôi. Chắc hẳn lúc này Tô Quỳnh Thy đã bị sốt tới mức trở thành kẻ ngớ ngẩn rồi nhỉ, chỉ cần các người không thể sống yên ổn, cho dù chết thì tôi đây cũng vui vẻ!"

Bị trói nên không thể động đậy, Trần Mộc Châu hung tợn trừng mắt với Tô Kiến Định, há mồm nhổ từng ngụm nước bọt vào chân của Tô Kiến Định, nhìn chằm chằm vào mặt Tô Kiến Định bằng ánh mắt âm trầm rồi cười toe toét.

Đúng lúc này, Dương Thừa Húc tỉnh lại. Anh ta cảm thấy cái gáy của mình đau như thể sắp vỡ ra, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa phần gáy rồi đứng dậy xuống giường, nhưng ngay khi anh ta vừa định xuống giường thì bị một tên vệ sĩ đứng ở bên cạnh trông giữ anh ta tóm chặt. Trong lúc đang mơ mơ màng màng, anh ta bị tên vệ sĩ đó trói vào cột gỗ. "Tỉnh rồi à." Không muốn nói mấy lời nhảm nhí cùng với Trần Mộc Châu nữa, Tô Kiến Định đi đến trước mặt Dương Thừa Húc, cúi đầu nhìn anh ta.

Đột nhiên có một bóng đen xuất hiện ở trước mặt, bao phủ lên toàn thân mình, Dương Thừa Húc bị dọa sợ kêu to một tiếng. Anh ta lắc cơ thể mình một cái để tránh đi thì nhận ra mình đang bị trói. Bây giờ anh ta mới hoàn toàn tỉnh táo, hoảng sợ nhìn bốn phía xung quanh, có bốn năm người đàn ông vừa cao vừa to nhìn là biết không dễ chọc đang đứng chặn đường chạy thoát của căn nhà gỗ không tính là lớn này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play