Cùng lúc đó, ở trung tâm thành phố Hải Phòng, Tô Kiến Định đang ngồi trong phòng làm việc rót trà cho Công tước Otto, Hoắc Hải Phong đang cầm một tách trà trên tay, hơi sững sờ, bàn tay của anh bị nghiêng mà cũng không hay biết, nước trà nóng hổi đổ lên người anh. “Sao lại ngây ngẩn cả người?” Tô Kiến Định cau mày lấy ra mấy tờ giấy ném lên người anh, giọng điệu có phần khắc nghiệt.

Hoắc Hải Phong cũng không quan tâm, anh muốn thảo luận về việc hợp tác với Công tước Otto. Anh biết Tôi Kiến Định nói chuyện này cũng là vì muốn tốt cho anh.

Anh đứng dậy lau người, nước trà đã loang ra rồi, trên quần ống quần có những vết loang sậm màu, dính dính rất khó chịu. “Thật xin lỗi, tôi có phần lơ đễnh, hai người trò chuyện trước đi. Tôi đi thay bộ quần áo khác. Đến đây chịu khổ, lần trước Tô Kiến Định đã có ý muốn chuẩn bị cho Hoắc Hải Phong một bộ quần áo, không ngờ rằng hôm nay lại có ích.

Nhíu mày nhìn Hoắc Hải Phong rời đi, Tô Kiến Định nhấp một ngụm trà: "Ông ngoại nghĩ thế nào?” "Nóng lòng muốn tìm hiểu tin tức như vậy? Xem ra Kiến Định rất xem trọng anh ta. Otto lắc lắc chén trà trong tay, ông ấy chưa bao giờ thích uống loại trà đậm như thế này, huống chi là lúc nói chuyện làm ăn, ông ấy càng không động vào. Lần này có thể ngồi lâu được như vật của chỉ vì nể mặt của Tô Quỳnh Thy, dù sao cũng là cháu rể ngoại của mình, cũng nên cho chút thể diện. "Từ nhỏ Hải Phong đã luôn trưởng thành bên cạnh con. Ông ngoại tin tưởng con chắc hẳn cũng nên tin vào mắt nhìn của con” Tô Kiến Định không trả lời thẳng, nở nụ cười đặt chén trà trên tay xuống rồi tựa vào ghế sô pha. Sau đó anh ấy nói: “Chỉ là con không biết hôm nay đã có chuyện gì xảy ra, trạng thái của cậu ta có chút vấn đề. Con đoán có thể là liên quan đến Quỳnh Thy, có thể khiến cậu ta nhớ nhung như thế chỉ có chuyện này” "Sau này hỏi rõ ràng lại thì bàn sau. Ông cũng không phải là người không có lý lẽ, gia tộc Otto luôn bênh vực người thân mặc kệ lý lẽ.” Lời này quả thật không sai, bao nhiều năm qua, gia tộc Otto có thể phát triển nhanh chóng, mạnh mẽ như vậy chủ yếu là do sự đoàn kết. Đáng tiếc là đến thế hệ của anh ấy thì tất cả đều là vấn đề của anh ấy, anh ấy không giải quyết nó hợp lý nên dẫn đến tình cảnh hiện giờ. "Tất nhiên con biết ông ngoại đau lòng cho Quỳnh Thy. Lát nữa cháu xin phiền ông không nên xen vào. Hoắc Hải Phong lơ đễnh đến mức khiến người khác có thể nhận ra chắc chắn bản thân anh ấy cũng nhận ra được mức độ nghiêm trọng của vấn đề này, đợi lát nữa xem anh ấy nói thế nào” "Vừa rồi ông nói về việc thả đứa trẻ họ Hoắc kia có phần đánh bóng một chút. Ngày mai ông sẽ để Linh Đan đưa luật sư đến ký hợp đồng sau khi ông đi về.” Đối với việc hợp tác xuyên quốc gia thì điều kiện của Hoắc Hải Phong đứa ra đã xem là không tệ. Đã là hai bên đều muốn hợp tác, câu nói “phù sa không chảy ruộng ngoài” ông ấy đã khắc sâu trong lòng. "Vậy thì cảm ơn ông ngoại trước." Tô Kiến Định nghe xong thì sững sờ, không ngờ Công tước Otto lại bất ngờ đồng ý. Sau đó anh ấy đã kịp thời phản ứng, mỉm cười cảm ơn, phương án mà Hoặc Hải Phong đưa ra anh ấy cũng đã xem qua, điều kiện tương đối hấp dẫn, lại có thêm mối quan hệ với Quỳnh Thy chắc chắn không sợ ông ngoại không đồng ý, anh ấy cũng không ngờ lại đồng ý một cách dứt khoát như vậy.

Hai người đang nói chuyện, Thì Hoắc Hải Phong bước ra từ phòng nghỉ phía sau, sắc mặt của anh vẫn xấu xí và u ám. Ngay cả lúc này cũng không thể kiềm chế bản thân được, sợ rằng thật sự đã xảy ra chuyện lớn gì đó, vẻ mặt của Tô Kiến Định trở nên nghiêm túc. "Có chuyện gì xảy ra với Quỳnh Thy

Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng những gì anh ấy nói rất chắc chắn, Tô Kiến Định cau mày quay lại nhìn anh.

Lông mày của Hoắc Hải Phong ngưng lại một lát, sau đó mới bước tiếp đến phía bên này, cho đến khi quay lại ngồi trên sô pha, mới lạnh lùng gật đầu. "Tôi nghi ngờ là di chứng của Quỳnh Thy đã bị ai đó động tay động chân. Hôm nay tôi đã kiểm tra tất cả các số liệu đều không có vấn đề gì, hoặc là máy móc bị hỏng hoặc vấn đề nằm trên người Quỳnh Thy. Anh hai, anh cảm thấy vấn đề nằm ở đâu?”

Ngay khi suy đoán này được nêu ra, không chỉ Tô Kiến Định, mà cả Công tước Otto cũng sửng sốt, sau đó sắc mặt biến đổi trầm trọng: "Chắc chắn chứ? Máy móc đã được kiểm tra là không có gì, có thể nói là do người làm sao?”

Tô Kiểm Định nghiến rằng nói câu này, anh ấy nhanh chồng đứng lên. Nếu quả thật có người đọng tay động chân dưới mi mặt của họ mà còn có thể che giấu được lâu như vậy, thì đó đúng là một thủ đoạn hoàn hảo!" Tôi nghĩ ngờ đó là Shen Yuechai, nhưng tôi không biết chính xác anh ta đã làm như thế nào. Tôi đã kiểm tra nó và không tìm thấy bằng chứng"

Đây mới là chuyện làm cho người khác đau đầu nhất, rõ ràng là đã có thể chắc chắn tám mươi phần trăm là ai, nhưng một chút bằng chứng cũng không có, nếu tuỳ tiện điều tra thăm dò thì có thể đánh rắn động cỏ, sẽ như một con nhím biển phủ đầy gai trên người, khiến người ta không có chỗ đề ra tay. “Tôi sẽ điều tra chuyện này, đưa Vũ Nguyễn Hải và Ôn Hàng Dương theo, đổi bệnh viện đi, không để Quỳnh Thy về nhà tịnh dưỡng nữa, gọi bác sĩ đến, chuyện này là do ai phát hiện. Tô Kiến Định nhanh chóng bình tĩnh lại, bắt đầu sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy. "Chờ tôi một lát tôi sẽ đích thân đưa Quỳnh Thy ra ngoài, Ôn Hàng Dương có thể cần phải phiền anh hai xử lý" Theo đẳng cấp hiện giờ của anh không thích hợp đụng đầu với người đó, nghỉ ngơi dưỡng sức mới chính là biện pháp tốt. Anh thở dài, gần đây Hoắc Hải Phong luôn cảm thấy không có tinh thần, sau khi vết thương trên đùi khá hơn một chút thì anh không chịu dùng xe lần nữa, mặc dù đi đứng chậm nhưng vẫn thuận tiện hơn.

Cất bước định rời đi, đột nghĩ đến một chuyện chưa có câu trả lời, lại ngồi xuống vuốt vuốt trán nói tiếp: “Người phát hiện chuyện này là vị bác sĩ già được mang về từ Frigiliana. Lúc đầu tôi cảm thấy có gì đó không ổn, anh trai nhân tiện kiểm tra ông ta luôn đi." Tô Kiến Định suýt chút nữa không nói ra bước tới, chuẩn bị rời đi, chợt nghĩ còn câu hỏi khác chưa trả lời được, tôi lại ngồi xuống, nhéo mày nói. "Vị bác sĩ già tìm được câu hỏi này là bác sĩ cũ mang về từ Lúc đầu, tôi cảm thấy có chút gì đó không ồn, đại ca nhân tiện kiểm tra anh ta. “To Kiến Định suýt chút nữa không nói thì đã bỏ sót người này, đây là sư phụ của Vũ Nguyên Hải, nói chung là cũng có chút vấn đề. "Đừng lo lắng, để vị bác sĩ già đó ở lại bệnh viện, nếu như qua thời gian này mà không có vấn đề gì thì tôi sẽ cho người đưa ông ta về." Võ vỗ bả vai Hoắc Hải Phong, Tô Kiến Định thở dài, chuyện gì thế này, vừa xong một chuyện lại có thêm một chuyện khác. "Trước tiên mọi người đừng hành động gì cả, chờ tin của ông. Ông nghi ngờ phía sau có sự chỉ đạo của những đứa con trai của ông. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Sư phụ của Vũ Nguyễn Hải bỗng nhiên được tìm thấy tình cờ, còn cùng trở về đây. Bây giờ lại phát hiện trên thân thể của Quỳnh Thy có vấn đề, đem những chuyện này kết hợp lại với nhau suy nghĩ một lát, có lẽ chính là muốn bọn họ đối đầu với Ôn Hàng Dương! "Sao vậy? Con luôn cử người theo dõi ở Mỹ và không phát hiện ra vấn đề gì. Ngay từ đầu, Tô Kiến Định đã nghĩ rằng các cậu của mình có thể có hành động, nên luôn một mực đề phòng, rõ ràng không có một chút động tĩnh nào, sao có thể lại là bọn họ. "Ông chỉ hỏi một câu, nếu như các cháu và Ôn Hàng Dương đối đầu với nhau đến chết mới thôi, thì cuối cùng: sẽ là người được lợi?” Kỳ thực, cũng chẳng phải là một việc phức tạp, xem như là cho Tô Kiến Định luyện tập một chút. Công tước Otto nhấp một ngụm trà, cau mày khinh bỉ. "Nhưng mà người giám sát hoàn toàn không có động tĩnh...Thật xin lỗi ông ngoại, là do con khinh địch. Bọn họ không có động tĩnh gì không có nghĩa là không nhúng tay, anh chỉ nhìn người của bọn họ, trên dưới bọn họ có hàng nghìn mạng lưới các mối quan hệ, đến bây giờ anh chỉ mới chạm vào được một phần nổi của tảng băng chìm, muốn nằm chắc được cậu của cô thì vẫn còn rất sớm Nhìn anh có thể hiểu rõ ràng mọi chuyện như vậy, tốc độ phản ứng cũng nhanh. Công tước Otto cảm thấy vui mừng, âm thầm gật nhẹ đầu, vuốt vuốt các ngón tay mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play