Hai tay Vũ Nguyễn Hải bóp chặt cánh tay của của Giang Húc Đông, định giật sợi dây thừng về, anh ta cử động cổ một cách khó khăn, bất ngờ nhấc chân đạp về phía chân của Giang Húc Đông.
Hoàn toàn không ngờ trong tình huống này mà Vũ Nguyễn Hải vẫn có thể đá chân ra, mặc dù ông ta cũng có phát hiện lúc Vũ Nguyên Hải giơ chân lên nhưng lại hơi sững người, sự chần chờ đó đã làm ông ta mất đi thời cơ tránh đi tốt nhất. Cảm giác đau đớn truyền đến rất thật, vùng đùi cực kì đau, theo phản xạ Giang Húc Đông thả tay ra, nhíu mày ngồi xuống ghế sô pha, mở quần ra nhìn vào rồi cố nhịn cơn đau mà hoạt động một chút, cảm giác cũng còn ổn thì nghiêng đầu nhìn qua.
Lúc này Vũ Nguyên Hải đang nằm sấp trên ghế che cổ và họ một cách dữ dội, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng lên, cổ chân mảnh khảnh lộ ra ngoài, toàn thân cũng chẳng dư miếng thịt thừa nào, rõ là một tên con trai mà lại gầy gò nhỏ nhắn một cách kì lạ. Vòng eo của Vũ Nguyễn Hải mềm và nhỏ hơn phần lớn con gái, gương mặt thì xinh đẹp, da thịt thì trắng nõn, nếu mặc đồ nữ, đội tóc giả mà ra ngoài chắc cũng không ai tin anh ta là nam.
Nhóc điện này thật sự đẹp quá...
Quan trọng hơn, cả người tên nhóc này từ trên xuống dưới cứ như cố ý hình thành theo gu của ông ta vậy, không chỗ nào ông ta không thích. "Nguyên Hải, chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên tôi, em muốn gì tôi cũng cho em." ĐỠ Vũ Nguyễn Hải ngồi dậy, Giang Húc Đông nắm chặt tay anh ta, trên khuôn mặt là vẻ si mê điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu, vẻ lịch lãm ôn hòa thường ngày đã không biến mất không còn tăm hơi. "Giang Húc Đông, hay ông cứ nằm mơ tiếp đi, cả đời tôi không học được tính ngoan ngoãn đâu!"
Không thể kéo được cái tay đang cầm tay mình ra, Vũ Nguyên Hải dứt khoát ngồi yên, ngẩng đầu lên phản bác lại mà không chút sợ hãi.
Hai người trong phòng đang cãi nhau kịch liệt thế nào, bầu không khí căng thẳng ra sao, công tước Otto không hề biết. Ông ta đi đi lại lại trước cửa phòng bệnh của Tô
Quỳnh Thy đã sắp một tiếng, không những không hề thấy mỏi chân mà thỉnh thoảng còn nhích lại gần cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong. Lúc Tô Kiến Định đến thì thấy cảnh tượng đó. Đường đường là một công tước cao quý mà lại dán chặt lỗ tai vào cửa như một tên trộm, vẻ mặt kìm nén khổ sở rối rắm, thi thoảng còn thở dài, làm anh ấy nhìn mà buồn cười.
Ban đầu Tô Kiến Định chỉ tính đến xem một lát rồi đi, bây giờ lại hơi hứng thú. Tô Kiến Định chắp hai tay ra sau lưng, khẽ hằng giọng hai tiếng, tiếng bước chân chầm chậm nhưng rõ ràng tiến đến phòng bệnh. Tấm kính trên tường là kính một chiều, người ngoài không thể thấy tình hình bên trong. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Cảm giác sau lưng có người đến gần, thân thể công tước Otto cứng đờ, ngẩng đầu nhìn qua. Ông ta lo ngóng tiếng bên trong quá nên quên mất mình đang đứng bên ngoài, lỡ có ai thấy bộ dạng lúc này của ông ta thì mặt mũi biết để đâu cho hết
Từ từ ngẩng đầu lên nhìn, ngoài mặt thì trông ông ta không có chút khác lạ nào nhưng thật ra nội tâm đã nghĩ đến mọi biện pháp ứng phó, đang định kiếm cớ để người ta không hiểu lầm về mình thì chợt nhận ra đó là đứa cháu ngoại mình yêu thương nhất, thế là ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. "Sao tới sớm thế?" Anh trai của Tô Quỳnh Thy đã tới rồi thì vừa hay ông ta cũng có thể dùng làm lý do để đi vào. Thấy người trước mặt tới gần mình, công tước Otto chẳng những không thấy xấu hổ mà ngược lại nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi tắn.
Tô Kiến Định buồn cười nhưng cũng biết giờ mình mà cười ra sẽ bị ăn đòn, khổ sở nhịn cười lại, lúc đến bên cạnh công tước Otto thì mới mỉm cười xem như giải tỏa nỗi lòng: "Sao ông ngoại cũng tới sớm thế ạ, chắc giờ Quỳnh Thy cũng dậy rồi, ông vào với con luôn không?" Tới gần rồi cũng thấy rõ nét mặt của công tước Otto, Tô Kiến Định biết ông mình đang muốn làm gì nên đưa ra lời mời. "Ông định đến thăm Quỳnh Thy nhưng sợ quấy rầy con bé ngủ, con nói con bé dậy rồi thì chúng ta cùng vào đi!"
Nãy giờ công tước Otto đứng ngoài cửa ngóng mãi mà không thấy bên trong có tiếng động gì, bây giờ mà nói là cô đã dậy rồi thì ông ta không tin. Dù sao thì đối với ông ta, muốn vào thì cứ vào thôi, còn việc có thể nói chuyện được không thì ai mà biết.
Tô Kiến Định biết tỏng công tước Otto đang nghĩ gì nhưng không nói toạc ra, anh ấy bặm môi gõ cửa rồi mở cửa ra, quả nhiên Tô Quỳnh Thy đã dậy, đang ngồi trên giường nhìn qua nhìn lại với bé con Tô Hướng Minh, có lẽ hai người mới vừa dậy nên tóc vẫn rối bời, chỉ mới thay quần áo, trông rất sạch sẽ và ngăn nắp. "Sao Hướng Minh lại ở đây?" Tô Kiến Định lấy làm lạ, bình thường giờ này cậu bé còn ngủ nướng như một con sâu, không ngờ hôm nay lại chạy thẳng vào trong này. "Bố bảo con ngủ ở đây ạ, bác tới thăm mẹ cháu hả?" Tô Hướng Minh thông minh lanh lợi nhìn thấy có người lạ tới thì theo phản xạ nhích lên phía trước mà ngồi, tỉnh rụi che Tô Quỳnh Thy ở sau lưng mình.
Đương nhiên Tô Kiến Định và công tước Otto cũng nhận ra hành động của cậu bé, nhưởng mày nhìn đối phương, bốn mắt nhìn nhau rồi chợt bật cười: "Hướng Minh, đây là ông ngoại của bác, cháu gọi ông ấy là ông ngoại cổ nhé! Tới đây gọi ông ngoại cổ đi nào." Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Đột nhiên xuất hiện một người họ hàng, không chỉ Tô Hướng Minh mà Tô Quỳnh Thy cũng ngẩn người một lúc mới lấy lại tinh thần, cô cau mày nhìn công tước Otto. Đây là một ông cụ người nước ngoài, là bố của mẹ cô, vậy cô là con lại rồi! "Anh hai, sao em không biết mẹ còn người thân khác vậy, lúc nào thế a?"
Tô Quỳnh Thy có hơi không dám tin mẹ cô còn người thân, nếu còn thì tại sao ngay lúc ban đầu không xuất hiện mà bây giờ lại tới một cách đột ngột thế chứ. Vào thời điểm cô khó khăn nhất, ông ấy ở đâu, lúc cô khổ sở bất lực nhất, ông ấy ở đâu... "Trước đây ông ngoại cũng không hay biết gì. Quỳnh Thy, ai mà không có lúc sai lầm, người lớn cũng có nỗi khổ của người lớn, bây giờ em cũng trưởng thành rồi, anh nghĩ chắc em cũng hiểu. Ông ngoại rất thương em, sáng nay chờ ngoài cửa tận hơn hai tiếng vì không muốn quấy rầy em ngủ. Anh biết em tạm thời chưa chấp nhận được, nhưng đừng lảng tránh ông ấy, được không?"
Tô Kiến Định biết tính cố chấp của em gái mình, đã chui vào trong ngõ cụt thì muốn lôi ra ngoài cũng không dễ, nếu không kịp thời giúp cô nghĩ thông thì rất dễ xảy ra những biến cố bất ngờ. "Em muốn bình tĩnh lại một chút, anh đi trước đi." Nghe Tô Kiến Định nói xong, Tô Quỳnh Thy cúi đầu xuống ôm Tôi
Hướng Minh bên cạnh vào lòng, tâm trạng lập tức trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều. Tạm thời cô chưa thể chấp nhận một người họ hàng đột nhiên xuất hiện này, còn cần một thời gian nữa.
Nhận ra hình như mẹ mình đang không vui, Tô Hướng Minh bặm môi không lên tiếng, yên lặng nhìn một lúc rồi quay đầu đỡ lấy Tô Quỳnh Thy, cầm chăn đắp lên người cô. Chắc là sắp mưa rồi, thời tiết hôm nay rất lạnh, mẹ cậu đang bệnh, không nên để bị lạnh. Cậu phải bảo vệ mẹ mình thật tốt, không thể để người ngoài bắt nạt mẹ, dù là bác cũng không được. "Con không chào đón ông thì lần sau ông lại đến vậy, chuyện của Ôn Hàng Dương ông tạm thời vẫn chưa giúp con báo thù được, nhưng mà ông giúp con đòi lại một vài thứ, làm xong thì ông ngoại trở lại thăm con được không?"
Lúc nhìn bức hình công tước Otto đã thấy cô cháu ngoại này rất giống vợ mình, không ngờ khi gặp lại thấy càng giống mình hơn, ông ta cảm giác mắt mình hơi nong nóng, lỗ mũi ê ẩm. Đã bao nhiêu năm rồi, dù chỉ nằm mơ thôi ông ta cũng muốn được gặp cô một lần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT