Bây giờ cô không còn muốn quay về nữa, bây giờ thành phố Hải Phòng là địa bàn của Tô Kiến Định và Hoặc Hải Phong. Lần trước cô phải đưa ra con bài tẩy mới có thể bình yên được.
Nhẹ nhàng đi ra mà không ảnh hưởng gì, cô chỉ sợ lần này gặp lại sẽ không còn sống sót để quay về được. "Có thể thoát được chuyện này, anh có thể lên mang em về, không để nhà họ Tô và người nhà họ Hoắc biết thì tốt rồi." Mặc dù ở cùng Trần Mộc Châu một khoảng thời gian không dài lắm, nhưng những chuyện như thế này Dương Thừa Húc đều có thể biết được. Cũng vì nguyên nhân như vậy mới càng cảm thấy lo lắng. "Em còn có thể chạy được hay sao? Anh vội vàng làm cái gì chứ? Em cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về không phải tốt hơn sao?" Vừa mới uống xong hai ngụm nước, cổ họng cảm thấy tốt hơn rất nhiều, nhưng mà không nhịn được lại nói, vừa mới nói xong, Trần Mộc Châu cảm thấy cổ họng giống như bị dao cắt, cảm giác đau đớn khó có thể chịu được, môi khô đến nỗi bong da, rõ ràng đã uống nước rồi, nhưng bây giờ lại có cảm giác khổ sở hơn một chút. "Nằm trên giường nghỉ ngơi một chút đi, chuyện quay về anh sẽ chuẩn bị sau hai ngày nữa, đợi đến khi em khỏe hơn chúng ta lại bàn luận tiếp." Nhìn thấy Trần Mộc Châu cảm thấy khó chịu, Dương Thừa Húc kéo kéo cái má hồng hào mềm mại, nhỏ nhắn của cô, giúp cô đi tới giường nghỉ ngơi. Chậm rãi nằm xuống trên giường, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến, đột nhiên Trần Mộc Châu có chút đau lòng vì người đàn ông đang ở bên cạnh mình. Đầu của cô nóng lên, nắm lấy ống tay áo rồi nói: "Anh cũng đã không nghỉ ngơi một thời gian dài rồi, cùng nhau ngủ một lát đi."
Vừa mới nói xong, Trần Mộc Châu cảm thấy hối hận, hận không thể tự tát chết chính mình, nói cái gì tốt lành không nói, lại mời người khác lên giường.
Không đợi cho cô thu hồi lại lời nói, một bên góc chăn đã bị kéo lên, bóng một người đàn ông đã chui vào bên trong chăn nằm bên cạnh cô.
Bắt đầu, hai tay mạnh mẽ đặt vào lưng của cô, tầm mắt bị một bàn tay to bao phủ, trước mắt là một mảnh màu tối.
Lần đầu tiên được mời, Dương Thừa Húc ngây ngẩn cả người, ngay cả thời gian dành cho mình cũng không có, bước một cái thật dài quay về, nhẹ nhàng leo lên giường năm.
Vừa mới chui vào, tiện thể giữ không cho Trần Mộc Châu xuống giường. "Mộc Châu, em cũng muốn anh sao?" Chỉ một lần duy nhất đồng ý, chỉ một lần duy nhất chủ động, trong nháy mắt, hai mắt của Dương Thừa Húc đỏ lên, thiếu chút nữa là không khống chế được bản thân mình, đưa cả cơ thể bá đạo nhưng có vẻ tiều tụy của mình chui vào chăn. "Thừa Húc, giường này có vẻ hơi nhỏ, không bằng anh..."
Chưa kịp dứt lời, sắc mặt của Dương Thừa Húc đột nhiên trở nên lạnh lùng, thu tay lại, Không để cho Trần Mộc Châu nhìn thấy rõ ràng thì một mảnh tối đen lại đến, bao trùm lên cô. Cô nhắm mắt lại quay mặt về phía sau trốn mất. "Mộc Châu, chính em bảo anh đi lên, bây giờ lại muốn đi xuống...
Cảm giác đen tối chợt chạy ngang qua hai người, gương mặt của Trần Mộc Châu đỏ bừng lên, quay đầu lại thở dốc hai nhịp thật sâu.
Khi hơi thở gần như bình thường lại, cô nói: "Dương Thừa Húc, anh cầm tinh con chó sao?"
Sờ sờ vết cắn trên môi, đau đến nỗi ngón tay của cô cảm thấy run rẩy, tức giận quay sang đánh Dương Thừa Húc một cái.
Trong ngực cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, cô nắm tay đánh thêm hai cái nữa rồi mới giận dỗi quay đầu về phía sau.
Không nói gì, cũng không đuổi anh đi, làm như bên cạnh không có ai cả, không thèm nhìn Dương Thừa Húc lấy một cái.
Dương Thừa Húc bị dáng vẻ giận dỗi của cô làm cho bật cười, anh che miệng và ôm lấy bả vai của cô một lúc, sau đó mới kéo Trần Mộc Châu dựa sát vào người mình, sau đó nhẹ nhàng dùng những câu nói dịu dàng dỗ dành, nhân tiện sờ lên khóe miệng bị thương.
Một vòng dấu răng tương đối rõ ràng, ở gần môi lại có một lỗ nhỏ, máu từ trong lại tiếp tục chảy ra bên ngoài miệng, lâu như vậy mà vẫn chưa ngừng khiến cho Dương Thừa Húc cảm thấy tự trách mình.
Vết thương trên môi đã làm cho cảm giác đau đớn ở cánh tay đang dựa vào người anh giảm đi một chút. "Đợi anh cùng nhau quay về được không? Lần này đi không biết bao giờ mới có thể quay về, anh sẽ rất nhớ em." Vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ vào người con gái đang dựa vào người anh. Giọng nói của Dương Thừa Húc nhẹ nhàng, giống như đang làm nũng vậy.
Bị một người đàn ông đẹp trai dùng cách nói chuyện như làm nũng vậy, thiếu chút nữa Trần Mộc Châu đã không thể khống chế được bản thân mình mà khuất phục trước vẻ đẹp đó.
Quan trọng, trong quá trình phải hài hòa, một câu không nói, cuối cùng dưới ánh mắt lưu luyến bị đẩy xuống, dựa vào bên giường một cách chua xót.
Giống như con chuột đồng bị bắt nạt, chỉ có thể quay đầu lại trốn nhưng cái đuôi vẫn bị lộ ra bên ngoài. "Mộc Châu, nếu trong khoảng thời gian này em không muốn quay về, thì nửa tháng nữa chúng ta quay về, còn nửa tháng nữa mà anh không quay về, em hãy rời khỏi nơi này, tìm một nơi nào đó an toàn mà sống cả cuộc đời này, còn nếu nửa tháng sau anh quay về, em hãy đi theo anh được không? Anh sẽ đưa em đến nơi mà không ai quen biết chúng ta, bắt đầu lại một cuộc sống mới.
Khó khăn lắm mới có được, anh không muốn buông tay dễ dàng như vậy. Nhiều năm như vậy mới trông ngóng một người là Mộc Châu, anh không muốn buông tay... "Được, chỉ cần nửa tháng sau anh quay về, bất kể là đi đến nơi nào, muốn làm gì thì sau này em vẫn sẽ nghe anh."
Trái qua thời khắc sinh tử, cô mới hiểu được rằng, có một số người nếu như bỏ lỡ, cả đời này sẽ hối hận, nhân lúc vẫn còn kịp, nếu có thể giữ lại, cô sẽ không hy vọng sẽ xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn.
Hai người thỏa thuận với nhau bước đầu tiên xong,
Trần Mộc Châu xích lại gần người anh, gối đầu lên tay anh sau đó nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ một giấc. Bây giờ cô ấy thiếu rất nhiều thứ, ngủ có thể giúp cô ấy hồi phục nhanh hơn.
Khoảng chừng lúc trước vẫn không hoàn toàn tỉnh dậy, không bao lâu sau, hơi thở của cô gái trong lòng ngực đã bắt đầu đều đặn, Dương Thừa Húc mới lấy cánh tay đã tiế rần của mình ra, nhe răng trợn mắt mà bước xuống giường, nhìn thật sâu người con gái đang nằm trên giường sau đó quay người rời đi.
Nếu bảo bối nhỏ của anh không thể đi cùng anh, vậy tối nay đi sớm một chút cũng không khác nhau là mấy, đi sớm một chút có thể trở về sớm một chút. Hi vọng những chuyện sau này sẽ không còn xảy ra sai lầm không thể cứu vãn gì nữa.
Một lúc sau, trong căn phòng yên tĩnh, trên khóe mắt của Trần Mộc Châu chảy ra một giọt nước mắt, cô không dám mở mắt ra, ngay cả cử động cô cũng không dám. mặc kệ nước mắt chảy dài, cô cắn chặt hàm răng lại, kiềm chế đến nỗi cả người cô phát run lên, cuối cùng trong tiếng thở đều đều, cô mệt quá mà ngủ thiếp đi.
Dù sao cũng có ông cụ Liễu đi theo Hoắc Hải Phong tìm kiếm ở Frigiliana rất nhiều ngày, công tước Otto quay về thì lập tức đổ bệnh, bị sốt cao đến bây giờ mới có thể coi như đỡ được một chút. Chỉ sợ lây bệnh sang cho Diệp Quỳnh Thi vốn đã ốm yếu, nên phải cố gắng chịu đựng đến bây giờ cũng chưa dám quay lại. Mặc dù bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều, bác sĩ cũng nói đây không phải là bệnh truyền nhiễm, chỉ cần không tiếp xúc nhiều sẽ không có vấn đề gì mới chuẩn bị ngày mai đến thăm.
Lúc này, toàn bộ quần áo trong tủ đã bị ném ra một lượt, bên trong có ba loại màu lộn lại với nhau là màu đen, màu trắng và màu xám. Trên tay Otto còn mang theo hai bộ quần áo, đứng trước gương mà khoa tay múa chân, cuối cùng cũng chọn được một bộ thích hợp.
Vất vả vứt quần áo lung tung, bây giờ đến lượt giày, cuối cùng vẫn không nhịn được mà thu lại tất cả quần áo rồi bắt đầu lựa chọn một cách cẩn thận.
Chọn được quần áo để trước mặt công tước Otto, cảm thấy hài lòng gật gật đầu rồi Otto nằm ở trên giường, trong đầu tưởng tượng dáng vẻ mềm mềm đáng yêu của yelis, trong mắt hiện lên sự vui vẻ sau đó chìm sâu vào giấc ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT