Không muốn tiếp tục dây dứa với Ôn Hàng Dương, Tô Quỳnh Thy trầm mặt lên tiếng đuổi khách.
Lần đầu tiên bị người ta xua đuổi không nể mặt như vậy, Ôn Hàng Dương lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn Tô Quỳnh Thy có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, khóe miệng lại lộ ra ý cười, khôi phục lại dáng vẻ bình đạm, nhìn một vòng quanh phòng, nhẹ gật đầu với Tô Quỳnh Thy đang ngồi trên giường, sau đó dẫn Vũ Nguyên Hải rời đi.
Chờ người dư thừa trong phòng đi hết, lòng Hoắc Hải Phong mới thoải mái được chút ít, chậm rãi đi đến bên giường của cô. "Anh nhất định sẽ báo thù." Hoắc Hải Phong khẽ cúi đầu, nghiến răng phun ra mấy chữ, hơi giật giật khỏe miệng nhìn về phía cô.
Biết rõ hiện tại trong lòng anh không dễ chịu, Tô Quỳnh Thy cũng không nói gì, chỉ đưa tay vuốt ve gương mặt anh, nhẹ nhàng gật đầu.
Vốn Lê Quốc Nam còn đang do dự, không biết nên nói cái gì cho tốt, không ngờ thấy hai người chỉ lo an ủi lẫn nhau mà không thèm để ý đến ai, trong lòng đột nhiên tuôn ra một loại cảm giác không biết gọi tên, để che đậy bối rối, anh ta dứt khoát ôm lấy Hướng Minh tự mình tìm niềm vui.
Kể từ khi biết vài tháng nữa Tô Kiến Định sẽ dẫn theo
Thy Thy ra nước ngoài thừa kế gia sản, Hoắc Hải Phong đã dồn hết sức để phát triển thể lực của mình ra thị trường quốc tế. Mặc dù quá trình rất gian khổ, nhưng cũng may kết quả không tệ, bước đầu tiên xem như thuận lợi.
Lâm Tiến Quân đã cùng trợ lý bắt đầu thực hiện cải cách và phát triển công ty, nếu muốn đẩy nhanh quá trình này thì Hoắc Hải Phong không thể tiếp tục ở trong nước chờ đợi thêm được nữa, ít nhất là anh dự định xuất phát sớm hơn Tô Kiến Định một tháng.
Điều này có nghĩa thời gian anh ở lại Hải Phòng không còn được bao lâu, cũng tức là thời gian ở bên Thy Thy cũng không còn nhiều. Cho nên từ khi bắt đầu tiến hành kế hoạch, anh vẫn luôn cực kì coi trọng từng phút từng giây hai người ở bên nhau, nhất là khi trên người cô còn có di chứng chưa được tra rõ...
Buổi tối lại đến, sau khi bàn giao tất cả công việc cho Lâm Tiến Quân, Hoắc Hải Phong luôn ở bên cạnh Tô Quỳnh Thy, cẩn thận dịu dàng dỗ dành cô.
Từ sau khi kiểm tra xong, cô cảm thấy đầu mình càng ngày càng mơ hồ, trò chuyện với Hoắc Hải Phong vài câu thôi cũng đã không chống đỡ nổi. Mặc dù hơi nghiêm trọng nhưng Tô Quỳnh Thy cho rằng đây chỉ là di chứng của vết thương, nên cũng không quan tâm lắm.
Sắc mặt Tô Quỳnh Thy trắng bệch tựa vào trong ngực anh, đôi tay nắm lấy quần áo của anh, cô hơi ngửa đầu trên gương mặt hiện ra hai vầng mây hồng. "Hải Phong, khi nào chúng ta về nhà? Em không thích mùi của bệnh viện." Cho dù có cố gắng sắp xếp như thế nào, thì mùi vị của bệnh viện vẫn ngập tràn trong phòng, tuy tầng này không có ai khác, mùi này đã hơi nhạt một chút, nhưng Tô Quỳnh Thy vẫn không chịu nổi, có lẽ do trước đây nằm viện quá nhiều, nên đối với mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong không khí thế này, trong lòng cô vẫn có chút sợ hãi. "Chờ thêm vài ngày nữa, khi anh hai xử lý xong mọi chuyện, anh sẽ nói anh ấy rước em về nhà, nửa tháng sau anh cần xuất ngoại, em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đấy!" Không thể cưỡng lại sự nũng nịu của cô gái nhỏ, cuối cùng Hoắc Hải Phong nằm xuống giường, ôm lấy cô chậm rãi dỗ dành. "Chuyện rất quan trọng sao? Nửa tháng nữa em bình phục rồi, em muốn đi với anh!" Bây giờ hai người vẫn còn có thể ở bên nhau, chứng tỏ đã cùng nhau vượt qua bao nhiều khó khăn, nguy hiểm rồi. Vậy mà mới ở cùng một chỗ không bao lâu đã phải tách ra, làm sao cô cam tâm được chứ?
Vẫn còn chưa rõ ràng di chứng kia rốt cuộc là cái gì, Hoắc Hải Phong không dám tùy tiện kết luận, thế nhưng lời này của cô khiến anh có chút nghẹn ngào, cau mày suy nghĩ thật lâu không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể thở dài: "Chờ em khỏe lại anh sẽ dẫn em đi chơi, lần này anh có chuyện quan trọng cần giải quyết" "Thôi được rồi!" Nghe xong lời này, cả người Tô Quỳnh Thy trở nên ỉu xìu trong nháy mắt, buồn bã nép vào trong vòng tay Hoắc Hải Phong, ậm ừ một tiếng rồi nhẹ nhàng cọ xát ngực anh, mái tóc mềm mại quét qua quét lại ở giữa cổ khiến anh ngứa ngáy vô cùng.
Hoắc Hải Phong bị trêu chọc cho cháy lên ngọn lửa nóng trong lòng, bàn tay thấm ra một lớp mồ hôi mỏng. Anh siết chặt vòng tay, giữ người cố định ở trong ngực mình, dù đang phải kiếm chế đến đau đầu nhưng vẫn cố chịu đựng: "Thy Thy, ngoan đi nhé." "Thật vất vả chúng ta mới có thể ở bên nhau, em không muốn xa anh đâu! Hải Phong, đầu em đau quá... Tôi Quỳnh Thy ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn anh, bất ngờ vươn tay ôm lấy cổ anh.
Mặc dù cô đã nhìn thấy qua dáng người của Hoắc Hải Phong, nhưng đó đã là chuyện của nhiều năm về trước, hiện tại đột nhiên nhìn lại, quả nhiên dáng vẻ khi mặc đồ trông gầy hơn lúc khỏa thân nhiều. Từ góc độ này mà nói, bả vai, lồng ngực và bụng dưới đều là những khối cơ săn chắc, có lực hấp dẫn trí mạng, khiến người khác váng đầu hoa mắt.
Hai tay Hoắc Hải Phong dùng sức, nhấc người trong lòng ra khỏi người mình, hôn lên môi cô.
Trong lúc bối rối, Tô Quỳnh Thy kéo lấy quần áo trên lưng anh, bởi vì thẹn thùng nên cắn răng không lên tiếng.
Tô Quỳnh Thy chịu không nổi, chưa đầy một lát đã không nhịn được khẽ hé miệng, cô dùng tay che lại hai mắt, thở hổn hển gọi: "Hải Phong."
Hoắc Hải Phong hận không thể dính ở trên người cô, cẩn thận dỗ dành: "Nhiều nhất là hai tháng, anh sẽ đến tìm em."
Đầu óc Tô Quỳnh Thy trống rỗng, vốn đã chóng mặt, hiện tại lại càng không thể phân biệt đông tây nam bắc, hai mắt cô vô hồn nhìn chằm chằm trần nhà, căn bản không nghe rõ người bên cạnh đang nói với mình cái gì, trong lòng tràn đầy hạnh phúc!
Giọng nói Tô Quỳnh Thy trở nên nghẹn ngào, cuối cùng Hoắc Hải Phong lại kề sát bên tại cô nói: "Chờ anh trở lại tìm em có được không?"
Tô Quỳnh Thy trợn to hai mắt, con ngươi không có ánh sáng, miễn cưỡng nhẹ gật đầu, toàn thân run rẩy ôm lấy cổ anh, dần dần tỉnh táo lại: "Vậy anh nhanh về nhé, em và Hướng Minh sẽ ở nhà chờ anh, anh còn nợ em một hôn lễ đấy, anh đã nói là sẽ cưới em mà!"
Tô Quỳnh Thy vừa nói xong, trái tim Hoắc Hải Phong lập tức chấn động, lòng hơi chua xót, giống như bị con thú nhỏ ngây thơ, hồn nhiên dùng bộ lông mềm mại nhẹ nhàng cạ vào người, cảm giác khiến anh không nói nên lời, chỉ muốn đem tất cả mọi thứ của mình hiến dâng cho cô. Tô Quỳnh Thy ngủ thiếp đi, dưới sự tác động của thân thể ốm đau cùng với sự an ủi thân mật của Hoắc Hải
Phong, khiến cho giấc ngủ của cô trở nên thật ngọt ngào.
Hoắc Hải Phong nhẹ nhàng buông xuống một nụ hôn không để cô nhận ra, anh mặc xong quần áo của mình rồi đứng dậy rời đi. Ngay lập tức phải bắt đầu một trận chiến mới, anh còn rất nhiều thứ chưa chuẩn bị kỹ càng, ban ngày khi Thy Thy tỉnh giấc anh không thể rời mắt khỏi cô được, chỉ có thể chờ đến thời điểm cô nghỉ ngơi mới có thể tranh thủ một chút thời gian, gấp rút xử lý các hạng mục công việc Lâm Tiến Quân gửi đến.
Tại bờ bên kia đại dương, Dương Thừa Húc cầm tay Trần Mộc Châu tựa vào mép giường ngủ không yên giấc, lông mày liên tục nhíu chặt.
Khi hai mắt mờ mịt mở ra, Trần Mộc Châu bị ánh sáng ẩm áp phát ra từ chiếc đèn đầu giường hấp dẫn ánh mắt, cô ta nhịn không được muốn đưa tay chạm vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT