Nhìn sắc mặt của ông cụ Chánh dần trầm xuống, Vũ Tuyết Phương nhếch miệng, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều. Ông già chết tiệt này lúc trước từng không ít lân ngáng chân bà ta, lúc mất mặt như vậy, đương nhiên bà ta rất vui lòng đứng xem.
Những vị khách vốn đang chờ đợi diễn biến của tình huống này đều quay đầu lại nhìn, động tác vô cùng chỉnh tê.
Trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, cổ ngẩng cao, thậm chí vứt luôn lễ nghỉ lịch sự bản thân đã nhiều lần nhấn mạnh trước đây ra sau đầu.
Trần Mộc Châu không kịp phản ứng trong một lúc, máy móc ngẩng đầu lên nhìn người mẹ luôn bị chính mình hắt hủi này.
Cô ta sững sờ nhìn lên, lần đầu tiên nhận ra cảm giác được bênh vực là như thế nào, mặc dù những gì bà ta nói không hề êm tai.
“Tất nhiên là tôi sẽ cho nhà họ Trần một lời giải thích. Chẳng qua Hải Phong có việc gấp phải ra nước ngoài, tôi ở đây là để thay mặt nó giải quyết chuyện hôn nhân với Trân Mộc Châu trước. Trước khi đi thằng nhóc con nói với tôi rằng khi nào nó quay lại thì sẽ nhận lỗi với Trân Mộc Châu thật tốt!”
Ông cụ Chánh vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Trần Mộc Châu an ủi, cười nói trước mặt mọi người.
Trần Mộc Châu và Vũ Tuyết Phương nhìn nhau một lúc, sau đó cúi đầu xem như chấp nhận lời hứa của ông cụ Chánh.
Vũ Tuyết Phương hừ lạnh một tiếng, dù sao cũng bò ra từ trong bụng bà ta ra, là tự tay bà ta nuôi lớn, trong lòng Trần Mộc Châu nghĩ thế nào chẳng lẽ bà ta còn không biết sao? Gấp gáp gả đến mức này, ngay cả chú rể không tới cũng không ngại.
Dưới ánh mắt sáng quắc của mọi người, chuyện này dễ dàng bị lừa gạt trôi qua như thế.
Ngoài mặt anh tốt tôi tốt mọi người đều tốt nhưng trong lòng từng người nghĩ thế nào thì không ai biết, chỉ sợ chuyện cậu chủ nhà họ Hoắc ngang nhiên đào hôn sẽ sớm lan rộng khắp Hải Phòng.
Bữa tiệc diễn ra như thường lệ, ông cụ Chánh đưa Trần Mộc Châu đi khắp nơi gặp mặt mọi người, cũng coi như là giúp cô ta chống lưng.
Một cô gái đứng bên cạnh Vũ Tuyết Phương hâm mộ nhìn cô ta một cái, thì thào nói: “Con gái cô thật tốt số, có thể được ông cụ Chánh yêu thương, so ra còn tốt hơn bất kỳ thứ gì!” “Dù sao cũng là ông cụ Chánh trông đến lớn… có thể coi như đã hòa hợp trước” Vũ Tuyết Phương nhướng mày cười, chỉ cảm thấy Trân Mộc Châu vẫn như ngày thường, không có chút tiến bộ nào.
Bà ta còn không hiểu đứa trẻ mình nuôi lớn sao? Lòng dạ độc ác nhưng lại không có đầu óc, lá gan không lớn nhưng tâm tư không nhỏ.
Từ nhỏ đã không có năng lực, bà ta dạy cô ta nhiều như vậy, Hoắc Hải Phong vẫn bị người khác đoạt đi. Nếu không phải vì Trần Mộc Châu là con gái mình sinh, sao bà ta lại đi quan tâm đến người ngu xuẩn y như con lợn như vậy.
Toàn bộ yến tiệc vui vẻ không bị ảnh hưởng, lúc này thời gian trôi qua cực nhanh, sau bữa trưa náo nhiệt, mọi người bắt đầu rời đi.
Chỉ có một số người nhà họ Trần vẫn ở trong ngôi nhà cũ của nhà họ Hoắc, chờ lời giải thích.
Buổi sáng cộng thêm một buổi trưa, Hoắc Hải Phong gần như lật tung một nửa Hải Phòng. Buổi sáng Lê Quốc Nam đã rất sáng suốt báo cảnh sát, hai bên kết hợp với nhau gần như lật ngược toàn bộ Hải Phòng lên trời, chỉ kém chưa đào xuống ba thước đất nhưng vẫn không có chút manh mối, chứ đừng nói đến bóng người.
Lúc này, Lâm Tiến Quân gõ cửa đi vào, vẻ mặt lo lắng, tựa hồ có chuyện muốn nói nhưng lại thôi.
“Có chuyện gì? Vẫn chưa tìm địa điểm cụ thể sao?” Hoắc Hải Phong đứng ở giữa văn phòng, vừa rồi vẫn luôn phân tích địa hình nên bây giờ trong đầu đều là các loại địa hình và địa danh, não căng trướng khó chịu.
“Tổng giám đốc, chuỗi số điện thoại di động mà anh cho đã có kết quả, đã tìm được địa điểm của cuộc gọi vừa rồi. Rất có thể cô Quỳnh Thy đang ở nơi đó.” Khi Lâm Tiến Quân nhận được kết quả, anh ta biết mình sắp gặp nạn rồi.
Số điện thoại mà tổng giám đốc cung cấp cho thấy anh nhất định đã nhận được cuộc gọi này từ trước, bằng không sẽ không đột ngột lấy ra. Nếu nhận được điện thoại, lại không đến cứu người, vậy chứng minh…
Thời gian gấp rút, Hoắc Hải Phong không kịp suy nghĩ, vội vàng dẫn theo một nhóm cảnh sát chạy tới.
“Hoắc Hải Phong, số điện thoại di động mà Lâm Tiến Quân vừa nhắc tới là thế nào? Có phải Tô Quỳnh Thy gọi điện thoại cho anh không?” Mãi một lúc sau Lê Quốc Nam mới nhận ra vấn đề này không đơn giản như vậy, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Hoắc Hải Phong.
“Tôi… hồi sáng tôi thấy số này gọi điện cho tôi, tôi còn tưởng là nhóm A Lương biết tôi sắp kết hôn với Trần Mộc Châu nên gọi điện đến đùa giốn…” Cổ họng Hoắc Hải Phong khô khốc, miễn cưỡng nói xong nước trong tay đã rơi xuống đất, tung tóe bụi.
“Đầu bởi vì anh, nên bây giờ mới không tìm được Tô Quỳnh Thy!” Lê Quốc Nam gầm gừ, dùng hết sức lực.
Rõ ràng là có cơ hội cứu cô. Trong lúc khó khăn nhất, Quỳnh Thy gọi điện cho Hoắc Hải Phong nhưng cô cũng đánh mất hi vọng duy nhất của mình.
Môi mỏng Lê Quốc Nam mím chặt, anh ta dựa vào cửa kính xe, hốc mắt không tự chủ được đỏ bừng.
“Phải tìm Tô Quỳnh Thy trở về” Nhận ra chính mình chôn vùi hi vọng cuối cùng của Tô Quỳnh Thy, Hoắc Hải Phong lấy tay che mặt, lẩm bẩm một mình.
“Hoắc Hải Phong, nếu Tô Quỳnh Thy xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ hối hận!” Lê Quốc Nam không hề ngẩng đầu, giọng nói của anh ta đều đều, không hề có chút gợn sóng.
Đi hơn nửa giờ, Lâm Tiến Quân lái xe như bay trên đường, bụi bay tung tóe. Xe còn chưa dừng hẳn, Hoắc Hải Phong và Lê Quốc Nam đã vội vàng chạy ra ngoài.
Lâm Tiến Quân theo sát, ba cái nhà kho lớn nằm sát nhau, hai cái đều ở trong tình trạng tốt, chỉ có một cái cửa mở.
Tránh được tiếng bước chân lộn xộn bên ngoài, Hoắc Hải Phong bước vào trước.
Trong nhà kho trống rỗng có một chiếc xe lăn cùng một bó dây thừng rơi trên mặt đất, toàn bộ kho hàng vốn không có bao nhiêu đồ vật nhưng lúc này lại nằm lộn xộn ở mọi ngóc ngách.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì đã biết nơi này nhất định phải trải qua một trận rượt đuổi và né tránh vô cùng khốc liệt.
Một vũng chất lỏng màu đỏ ở giữa rất rõ ràng trên mặt đất.
Trái tim chợt đau, Hoắc Hải Phong nhìn chằm chằm những dấu vết kia mà hai mắt như muốn nứt toác. Loạng choạng chạy tới, đến gần mới thấy được không chỉ là quây hàng, còn có từng giọt máu tạo thành một đường, uốn lượn dẫn đường, chỉ thẳng ra cửa sau.
Ôm chút hi vọng nhỏ bé, Lê Quốc Nam lôi kéo Hoắc Hải Phong đi ra ngoài, Lâm Tiến Quân mím môi không đành lòng nhìn.
Ngoài cửa sau là biển cả, gió gào thét, vết máu kéo dài đến mép vách núi mới biến mất. Đá thấp kỳ quái gồ ghề, cho dù đàn ông như Lê Quốc Nam nhảy xuống cũng không có bao nhiêu hi vọng sống sót, huống chỉ là Tô Quỳnh Thy đã bị thương không nhẹ.
Hơn nữa, chỉ có Lê Quốc Nam biết rằng lúc này Tô Quỳnh Thy vẫn đang mang thai một đứa trẻ, hi vọng sống sót càng mong manh hơn.
Nhìn vết máu biến mất, Hoắc Hải Phong quỳ gối, hai tay ôm đầu kêu lên đau lòng, giọng nói run run hồi lâu nhưng cũng không gọi được tên Tô Quỳnh Thy.
Đau lòng đến không thở nổi, cả người như bị rán trong chảo dầu vậy.
Đau như bị moi tim ra, đầu óc trống rỗng.
Người ngày hôm qua còn tốt đẹp lúc này đột nhiên biến mất. Giờ phút này tâm trạng Lê Quốc Nam rối bời, chỉ cảm thấy không thở nổi, gương mặt lạnh lẽo và đau đớn, khi đưa tay chạm vào mới nhận ra nước mắt đã không chịu khống chế trào ra.
Anh quỳ trên mặt đất, trong một chốc lát ngắn ngủi, trong đầu hiện lên vô số mảnh vụn ký ức hai người ở bên nhau nhiều năm. Hoắc Hải Phong đột nhiên phát hiện anh không hiểu Tô Quỳnh Thy nhiều như anh nghĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT