Trời xanh mây trắng trên đầu gần đến nỗi tay có thể chạm vào, trên bãi cỏ bày thật nhiều thức ăn ngon, có một cô gái xinh đẹp chẳng hề muốn thức giấc.

Trần Mộc Châu cố gắng kéo căng thân thể, bên tai tràn đầy tiếng kêu chít chít chít, cảm giác bộ lông lù xù xẹt qua cánh tay, cái đuôi nhỏ dài từ từ tiến lại gần, giống như đang thăm dò, cũng giống như đang đọ sức lần cuối trước khi săn mồi, thật khiến người khác rùng mình.

Không thể chịu đựng được nữa, Trần Mộc Châu nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, ngay tại thời điểm tất cả hy vọng của cô ta đều tan vỡ, thì đột nhiên cánh cửa cách đó không xa truyền đến một trận tiếng vang "Kẽo kẹt!” ê răng. Sau đó tiếng động và ánh sáng theo đó lọt vào, một bóng người cao lớn đứng ở đằng kia, ngăn trở một khoản nhỏ ánh sáng. Nước mắt cô ta trong nháy mắt rơi xuống, hai mắt bắn ra tia sáng mãnh liệt, giọng nói khàn khàn kêu cứu, nhưng bởi vì thân thể đã vô cùng suy yếu, nên ngay cả bò qua đó cô ta cũng không làm được, chỉ xoay người thôi dường như cũng đã trút hết sức lực của mình rồi.

Mắt thấy người kia càng tiến tới gần hơn, hy vọng trong mắt Trần Mộc Châu ngày càng nhiều, thẳng đến khi có hơi ẩm vòng qua chân ôm cô ta vào trong lòng, Trần Mộc Châu mới yên tâm lao mình vào bóng tối vô biên, khỏe môi hơi nhếch lên, ngay cả lúc ngất đi cũng vẫn còn mang ý cười.

Dương Thừa Húc một mực ở nhà lặng lẽ chờ đợi cô gái nhỏ của anh ta trở về, tin tức trong nước truyền đến càng ngày càng không tốt, anh ta không thể chờ được thêm mười ngày, chỉ cần Trần Mộc Châu trở về anh ta sẽ lập tức mang theo cô về nước. Thật không nghĩ đến đã chờ một ngày một đêm vẫn không thấy bóng dáng người ấy, thậm chí ngay cả một chút tin tức cũng không có, thật giống như cho tới bây giờ người đó chưa từng tồn tại trên thế giới này.

Anh ta gần như lật tung cả thành phố, nhưng một chút tung tích cũng không tìm thấy, ròng rã ba ngày ba đêm, anh ta chỉ miễn cưỡng ngủ được sáu tiếng, không ngủ không nghỉ tìm người, thậm chí ngay cả bố của mình cũng không để ý tới, một lòng chỉ muốn tìm cô gái nhỏ trở về. Có lẽ do ông trời thương cảm, mọi nỗ lực đã được đền đáp, vào tối ngày thứ tư, rốt cuộc anh ta cũng tìm được.

Trước khi cửa sắt được mở ra, anh ta còn đang suy nghĩ sau khi gặp mặt nên nói cái gì, nhưng chờ đến khi cửa sắt được mở, anh ta đi vào và nhìn thấy cảnh tượng phía bên trong, mí mắt của Dương Thừa Húc dường như muốn nứt ra, hận không thể băm kẻ cầm đầu ra thành trăm mảnh.

Bên trong gian phòng một không hề có một chút ánh sáng, âm u ẩm ướt đến đáng sợ, thậm chí còn có một bầy chuột lớn bu trên mặt đất, thấy người cũng không sợ hãi, khi hắn đi qua, bọn chúng vẫn ở nguyên tại chỗ kêu chít chít chít, thậm chí có con còn lớn gan, sột soạt chạy đến bên chân anh ta, ngước đầu nhìn anh ta chằm chằm, như thể đang quan sát đối thủ...

Cô gái nhỏ của anh ta nằm trên mặt đất, con mắt đục ngầu, cả người nhìn qua giống như cỏ khô, gầy gò tiều tụy đến đáng sợ. Thế nhưng, càng đáng sợ hơn chính là những vết sưng tấy trên cánh tay cô ta, thịt trên đó tựa như bị thứ gì gặm mất, nhưng máu không có tràn ra, chỉ để lại vài mảng đỏ tươi nhiễm trên đất. Tuy nhiên màu đỏ ghế người ấy dính quanh miệng Trần Mộc Châu mới càng nhiều hơn.

Anh ta không dám tưởng tượng đến những chuyện đau khổ kia, đau lòng tiến lên kéo người ôm đi ra bên ngoài.

Thời điểm được đưa đến bệnh viện, Trần Mộc Châu đã bất tỉnh nhân sự, hô hấp yếu ớt đến nỗi dường như có thể lìa đời bất cứ lúc nào, dưới mí mắt một mảng xanh đen, sắc mặt trắng bệch, gương mặt vốn còn có chút thịt nay đã bị hóp vào, nhìn qua vô cùng thê thảm.

Sau khi kiểm tra sơ bộ, nghiêm trọng nhất lại chính là mấy hố thịt trên cánh tay kia, cho dù bác sĩ có cẩn thận khâu lại, cũng không thể tránh được về sau sẽ lưu lại sẹo không thể xóa mờ. Một là bởi vì vết thương để thời gian dài không được xử lý, hai là vì vết khuyết quá sâu, thịt đều không còn, tổn thương dạng này căn bản không có cách nào không để lại sẹo.

Sau khi xử lý xong mọi thứ, Dương Thừa Húc mới hơi an tâm được một chút, canh giữ ở bên giường bệnh, nắm lấy tay Trần Mộc Châu, dựa vào bên mép giường ngủ thiếp đi. Căng thẳng thần kinh cuối cùng cũng được thả lỏng, thời khắc tìm được Trần Mộc Châu, anh ta đã không thể chống đỡ nổi nữa.

Có thể kiên trì được tới bây giờ chẳng qua là vì một khi chưa được tận mắt nhìn thấy cô gái nhỏ của anh ta không có việc gì thì anh ta không thể nào yên lòng được mà thôi.

Một giấc ngủ này tương đối sảng khoái, tin tức Trần

Mộc Châu bị tìm thấy đã được truyền đến cho Hoắc Hải Phong ngay lập tức. Mặc dù bị điện thoại đánh thức, nhưng anh gần như đã nghỉ ngơi đủ sau một giấc ngủ dài, nên không muốn ngủ tiếp nữa, anh vòng tay ôm lấy Tô Quỳnh Thy vẫn còn đang say giấc, cẩn thận quan sát đối mắt ngáy ngủ của cô.

Lúc cô gái nhỏ của anh ngủ hoàn toàn khác với khi tỉnh dậy, hai mắt nhắm nghiền, đôi tay nghiêm chỉnh đặt ở hai bên, tư thế ngủ ngoan ngoãn không thể tưởng, thời gian dài như vậy, thậm chí ngay cả tư thế cũng không hề thay đổi, trước đó thế nào thì hiện tại vẫn vậy.

Thoáng nhìn thấy hai mắt Tô Quỳnh Thy chậm rãi mở ra, Hoắc Hải Phong nhìn cục cưng trong ngực vẫn còn chưa tỉnh hẳn, anh đột nhiên nổi lên tâm tư muốn trêu đùa, hai tay dùng sức ôm chặt hơn một chút, nhắm mắt lại ủi ủi lên trên đầu vai của cô, điệu bộ giả vờ như vẫn còn đang ngủ.

Tô Quỳnh Thy vừa mới tỉnh lại không bao lâu, thậm chí ngay cả con mắt vẫn chưa mở to được, bả vai đột nhiên lại bị đè nặng, trên cổ còn có một mớ lông lù xù nóng hầm hập cọ cọ, cô đứng hình hai giây, rất nhanh chợt nhận ra thứ trong ngực mình rốt cuộc là cái gì.

Sắc mặt Tô Quỳnh Thy lập tức đỏ bừng, thậm chí hai tay cũng không biết nên để chỗ nào cho tốt, cô cẩn thận từng li từng tí nghiêng đầu sang một chút, nuốt nước bọt hơi đẩy Hoắc Hải Phong ra. Rõ ràng trước đó cô chỉ ngủ một mình, vì sao khi tỉnh dậy, Hoắc Hải Phong đã nằm trong ngực cô rồi? Cô xấu hổ đến đầu ngón chân cũng đều co quắp, nhưng trên môi Tô Quỳnh Thy lại nở nụ cười thật tươi tắn.

Cô nhẹ nhàng cẩn thận dời từ người trong ngực mình ra, Tô Quỳnh Thy vẫn còn cảm thấy hơi chóng mặt, ngủ thời gian dài như vậy khiến toàn thân cô như muốn nhữn ra, ngay đến cả ngồi dậy cũng không làm nổi, nên dứt khoát nằm lại trên giường, tỉ mỉ ngắm nhìn Hoắc Hải Phong thật kỹ.

Nhưng chỉ nhìn thôi còn chưa đã ghiền, hai tay Tô Quỳnh Thy đặt trước mắt anh quơ qua quơ lại nhiều lần, xác định người vẫn còn đang ngủ, mới to gan vươn tay tới, nhanh chóng khẽ chạm vào hàng mi vừa dài vừa cong của anh một chút rồi nhanh chóng thu tay về, sau đó ôm ngực cười ngây ngô.

Một khe hở nhỏ mở ra trong mắt anh, Hoắc Hải Phong quan sát dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu của cô từ đầu tới cuối mà lòng khẽ run.

Rốt cuộc anh không thể nhịn được nữa, tay lớn từ bên cạnh lặng lẽ sờ lên trên, ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô gái nhỏ, xoa nắn vài cái rồi kéo cô dính chặt vào trong lồng ngực của mình. Một tay khác bắt lấy hai bàn tay của cô đặt lên trên đỉnh đầu, mới chậm rãi mở hai mắt, mọi thứ diễn ra nhanh như chớp khiến cô không kịp trở tay, Tô Quỳnh Thy hoàn toàn không nghĩ tới mọi việc lại phát triển theo chiều hướng như vậy, nên từ đầu tới cuối đều không hề đề phòng. Cô vẫn còn chưa lấy lại tinh thần sau khi bị anh bắt được, sững sờ nhìn chằm chằm mặt anh. “Cục cưng nhỏ, mắt anh có đẹp không?” Nhìn thấy đôi môi khẽ hé mở của cô, căng tràn đỏ mộng, khiến trong mắt Hoắc Hải Phong lập tức nổi lên một tia lửa nóng, anh tiến đến bên tại Tô Quỳnh Thy, thì thào nói nhỏ, hơi thở ấm áp phà vào tai cô, bỏng rát vô cùng.

Cho đến lúc này, Tô Quỳnh Thy mới giật mình một cái hồi phục tinh thần, gương mặt đỏ bừng, bị trêu đùa lộ liễu như thế, nếu cô vẫn còn không biết mới vừa nãy người này có phải thật sự đang ngủ hay không thì đúng là bị đùa giỡn cũng đáng mà.

Tô Quỳnh Thy giống như con cá chết nằm trong ngực Hoặc Hải Phong, giờ khác này cô hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề kia, nhưng lại cứ bị ánh mắt nóng bỏng của người nào đó nhìn chăm chăm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play