Một bác sĩ ở đó bước ra, giọng điệu chậm rãi, khẽ nói với anh ta, vừa nói, vừa ra hiệu cho y tá ở đằng sau mình đẩy ra xe lăn đến.

Nghe lý do như vậy, Lê Quốc Nam không hề cảm thấy vui vẻ, ánh mắt càng lạnh lùng hơn, im lặng nhìn bác sĩ một lúc, khẽ cười nói: “Có thể tìm lại một phần ký ức, vậy có nghĩa là phần ký ức còn lại cả đời này tôi cũng không nhớ ra được sao?” Nói xong, anh ta không nhìn bác sĩ nữa, mơ hồ đánh giá Hoắc Hải Phong và Tô Hướng Minh, mới cúi đầu xuống.

Bác sĩ không ngờ anh ta lại nắm được trọng điểm một cách chính xác như thế này, nghẹn họng lại, mấp máy miệng không nói được gì, thở dài một hơi.

Động tác của y tá rất nhanh, đẩy xe lăn ra khỏi phòng bệnh, cùng với mấy ý tả khác, đưa Lê Quốc Nam ra khỏi phòng bệnh.

Cả quá trình đó Tô Hướng Minh đều ngây ra, những chuyện như thế này cậu bé chỉ được thấy trong phim truyền hình, đây là lần đầu tiên tiếp xúc với người mất trí nhớ ở ngoài đời thật, cảm thấy vô cùng chấn động, nên bây giờ cậu bé vẫn chưa hoàn hồn về.

Hoắc Hải Phong là người đầu tiên chú ý đến sự khác thường của cậu bé, tưởng rằng cậu bé bị dọa sợ rồi, anh xoa đầu cậu bé, siết chặt nắm đấm, chần chừ giơ tay ra nắm lấy bàn tay mềm mại của cậu bé, đi theo Lê Quốc Nam, chuẩn bị qua đó xem như thế nào.

Tuy rằng anh không hề muốn đi, thế nhưng thật ra tình cảm của Hướng Minh với Lê Quốc Nam còn gần gũi hơn cả anh, dù sao anh ta ở cùng cậu bé từ nhỏ, tuy là có chút đổ kỵ, nhưng anh vẫn là một người biết khoan dung. “Bố, sau này chú Nam thật sự sẽ không nhớ con nữa sao?” Biết rằng sau khi Lê Quốc Nam mất trí nhớ, Tôi Hướng Minh sẽ cảm thấy mất mát, rất nhiều chuyện tốt đẹp, đợi cậu bé lớn lên có lẽ sẽ quên đi, thế nhưng ký ức của người trưởng thành đã ổn định rồi, bây giờ lại mất đi ký ức, không nhớ được một ai... “Hướng Minh, con người phải nhìn về phía trước, chuyện đã qua thì đã qua rồi, bây giờ con vẫn còn nhỏ, anh ta không nhớ những chuyện trước kia, nhớ những chuyện sau này là được rồi.” Cậu bé rất nhạy cảm với chuyện tình cảm, hay để tâm đến chuyện vụn vặt, không kịp kéo cậu bé lại, để cậu bé luôn nghĩ lung tung, lâu dần, sợ rằng muốn uốn nắn cũng không được nữa.

Nhìn thấy hình như cậu bé vẫn chưa hiểu ra, Hoắc Hải Phong sắp xếp lại từ ngữ của mình, tiếp tục nói: “Huống hồ bác sĩ đã nói rồi, còn năm mươi phần trăm có thể hồi phục, cảm tình sau một thời gian dài tiếp xúc sẽ không dễ biến mất như vậy, sẽ không có chuyện Lê Quốc Nam không thích con, Hướng Minh là một cậu bé được rất nhiều người yêu thích.

Tính ra đây là lần đầu tiên Hoắc Hải Phong an ủi người khác, vắt hết óc, miệng cũng nói hết những lời đã nghĩ được, tạm thời nhìn cậu bé có vẻ tốt hơn một chút, anh thầm thở ra một hơi, lau mồ hôi trên trán, kéo tay cậu bé đi vào.

Những chuyện như an ủi người khác, quả nhiên còn mệt hơn là tăng ca cả một tuần...

Nghe lời của Hoắc Hải Phong, Tô Hướng Minh dễ chịu hơn rất nhiều, tinh thần của cậu bé vui vẻ hơn, kéo anh chạy về phía trước.

Có rất nhiều thứ phải kiểm tra, thế nhưng cũng rất nhanh, hai người dây dưa một thời gian, Lê Quốc Nam đã được đẩy sang một phòng khác để kiểm tra, khó khăn lắm mới chạy qua được với đôi chân ngắn của mình, còn chưa được nghỉ một lát lại phải chạy tiếp, biểu cảm của Tô Hướng Minh như sụp đổ, cam chịu đi theo sau, nhìn vô cùng đáng thương, giống như một giây sau là có thể khóc ra vậy.

Hoắc Hải Phong thấy vậy thì buồn cười, cũng không nỡ để cậu bé phải mệt, anh ôm cậu bé đặt lên chân mình, để cậu bé bám vào cổ mình, điều khiển xe lăn đi theo, xe lăn của anh được sản xuất rất đặc biệt, hai người ngồi lên trên cũng không sao, lúc này cậu bé không lẽo đẽo đi theo sau nữa lại nhanh hơn rất nhiều, không lâu sau đã theo kịp những người phía trước.

Bác sĩ không đi theo, cả đường chỉ có y tá và hộ lý xử lý công việc, hai tay Tô Hướng Minh ôm vào cổ Hoắc Hải Phong, sắc mặt hơi hồng lên, vui vẻ nhìn Lê Quốc Nam đang lấy máu.

Hóa ra được bố bế trong lòng là như thế này! Cảm giác rất chắn chắn, không giống một chút nào với cảm giác thơm thơm mềm mềm trong lòng mẹ, thế nhưng rất thích, tuy rằng lúc được bế lên đập vào mũi có chút đau, thế nhưng trong lòng bố vẫn rất thích...

Cậu bé vui vẻ từ sâu trong đáy lòng, biểu cảm trên mặt không giấu được, Hoắc Hải Phong có thể nhỉn rất rõ, khỏe miệng không nhịn được mà nhếch lên, bàn tay ôm bên hông cậu bé cũng chặt hơn một chút.

Cơ thể của trẻ nhỏ mềm mại, dường như còn vương mùi sữa, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên anh ôm trẻ em, cảm giác không tồi, nếu như Tô Hướng Minh có thể cùng anh lớn lên từ nhỏ, vậy thì tốt quá rồi!

Các thủ tục kiểm tra vô cùng nhàm chán, Lê Quốc Nam liếc mắt nhìn hai bố con ở ngoài cửa, nhìn thấy bộ dạng thân thiết của bọn họ thì cảm thấy không vừa mắt, quay đầu lại, không muốn nhìn về bên ấy nữa.

Kiểm tra xong, tất cả mọi báo cáo đều có rồi, bác sĩ lại đến một lần nữa, đã qua giờ ăn cơm, Hoắc Hải Phong không có đủ kiên nhẫn để tiếp tục đợi, đưa cậu bé quay đi ăn cơm, mấy ngày gần đây tâm tình anh đều đặt ở Tô Quỳnh Thy, chuyện ở công ty giao cho Lâm Tiến Quân, trừ khi có chuyện lớn cần anh giải quyết, nếu không anh sẽ ở bệnh viện cả ngày để trông nom.

Ăn cơm xong, sau khi dỗ Tô Hướng Minh đi ngủ một lúc, anh đi đến trước phòng bệnh của Tô Quỳnh Thy, im lặng nhìn cô, mới đưa Tô Hướng Minh đi thăm Lê Quốc Nam.

Khi bọn họ đến, bác sẽ đã ở đó rồi, đang vây quanh giường bệnh kiểm tra và báo cáo lần cuối cùng. “Anh Nam, đúng là tác dụng phụ của thuốc, chỉ có thể đợi trí nhớ từ từ hồi phục, nửa tháng này anh đừng dùng não quá sức, vết thương trên người anh vẫn chưa khỏi hẳn, tốt nhất là nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi vài ngày, đợi đến khi tốt hơn một chút thì ra vườn hoa ở sau bệnh viện để đi bộ, đề nghị anh ít nhất nửa tháng sau mới xuất viện”

Loại thuốc của Lê Quốc Nam cũng được coi như một loại thuốc độc, không thể tìm trong nước, cũng không biết đám người đắc tội với ai, một người còn lại không cách nào để phân tích thành phần của thuốc, đúng là người một nhà, bác sĩ lắc đầu, tự nhủ trong bụng mới quay người rời đi. “Chú Nam, cảm giác đỡ hơn chưa?” Đợi bác sĩ rời khỏi, Tô Hướng Minh bước lên đầu tiên, ghé vào bên cạnh giường, nhìn người đàn ông đang dựa trên giường, ánh mắt mù mịt, sắc mặt lạnh lùng kia, cơ thể cậu bé hơi run lên.

Bình thường Lê Quốc Nam thích vui đùa, bây giờ lại đứng đắn như thế này, cậu bé có hơi không quen. “Có thể nói những chuyện về chủ không? Bây giờ chú không nhớ gì nữa rồi.” Không nhớ mình là ai, không biết đây là đâu, cũng không hiểu vì sao mình lại ở đây, thế nhưng anh ta vẫn nhớ mang máng mình bị tiêm thuốc gì, có cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràng trong đầu là một khoảng trắng, thế nhưng chỉ cần quét mắt nhìn dụng cụ chữa bệnh, anh ta phải biết đến chín mươi phần trăm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play