Bây giờ anh ấy đã trở về, không có quản gia cũng không được, nên đã dứt khoát xung phong nhận việc, tạm thời thay thế quản gia. “Vội vàng trở về như thế, có chuyện gì à?” Trong một đêm đã về luôn nhà họ Tô, như thế này không giống tác phong của Tô Kiến Định cho lắm. “Hoắc Hải Phong đi cứu người, bị một người tên Vũ Nguyên Hải bắt cóc. Cin nghi ngờ chỗ chúng ta có kẻ làm phản, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, bây giờ con còn chưa làm rõ được. Ở lại bệnh viện quá mạo hiểm, biệt thự của nhà họ Tô an toàn hơn một chút.”
Trên thế giới này đâu có chỗ nào là an toàn. Tô Kiến Định mím môi, từ năm năm trước khi anh ấy tỉnh lại, đến bây giờ, cái tên Vũ Nguyễn Hải này chắc chắn là kẻ khó chơi nhất mà anh từng gặp. Hoắc Hải Phong cũng phải chịu thiệt với anh ta, cho dù bây giờ anh có bỏ Hải Phòng để đi tiếp viện, có lẽ cũng chưa phải là đối thủ của người đàn ông kia, có lẽ còn trúng kế của anh ta.
Người này đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc là có mục đích gì, đến giờ còn chưa rõ ràng. Nhưng anh ta đã chọn đối phó với Hoắc Hải Phong và Tô Quỳnh Thy, thì bọn họ cũng chỉ có thể làm địch nhân! “Người tên Vũ Nguyễn Hải này thực ra ông cũng đã nghe qua, sao các cháu lại chọc vào tên điên đó thế?”
Công tước Otto nhướng mày, nhìn vẻ mặt Tôi Kiến Định có vẻ không được vui lắm, đáng thương, buồn bã, nhìn là biết, chắc chắn đã bị Vũ Nguyên Hải đánh bại. “Người giúp Trần Mộc Châu bắt cóc Quỳnh Thy chính là kẻ đó. Bây giờ con đang nghi ngờ Hoắc Hải Phong đang ở trong tay anh ta Tô Kiến Định đưa tay đỡ trán, đầu anh đau nhức. Bệnh của anh vừa khỏi chưa được bao lâu, thì hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, thậm chỉ còn không cho anh được nghỉ ngơi một chút nào. Bây giờ anh rất chóng mặt, không tập trung tư duy được. “Nếu quả thật là Vũ Nguyễn Hải thì các cháu thua trong tay anh ta cũng chẳng có gì là lạ. Công tước Otto nhún vai, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, than một tiếng, sắc mặt cũng thả lỏng hơn. “Sao ông ngoại lại biết anh ta?” Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Đến bây giờ Tô Kiến Định chỉ biết Vũ Nguyên Hải trông như thế nào. Còn về tính cách, đặc điểm hay gì đó liên quan đến ông ta thì trống rỗng. Có cơ hội để hiểu rõ địch nhân nên đương nhiên không thể bỏ qua. Huống hồ kẻ địch này còn có thể trốn khỏi Otto. “Cũng là ông không may. Một năm trước, đại khái cũng vào lúc này, dưới trướng ông có người mượn danh ông, để đi lừa đảo Vũ Nguyễn Hải. Không lừa được thì thôi, suýt nữa tên đó đã tiết lộ hết nội tình bên trong rồi. Người kia tức không chịu nổi, làm loạn lên. Ban đầu chỉ là ân oán cá nhân, cuối cùng đột nhiên Vũ Nguyên Hải lại tới gây sự, tìm tới tận nơi ông làm.
Vừa nói, công tước Otto vừa thở dài. Nghĩ tới cái hôm điên rồ đó là ông ta lại thấy đau đầu, ông ta dừng một lát rồi nói: “Người kia không có nhược điểm, không nắm được gì cả. Bản lĩnh cá nhân của người đó cũng rất tốt, lúc đó ông cho người đi điều tra một tháng nhưng cũng không tìm ra được điều gì gây bất lợi cho người đó. Cuối cùng, chuyện đó không giải quyết được, ban đầu ông cũng không cho rằng đó là chuyện gì lớn, không giải quyết được thì thôi. “Nhưng xui là, sau khi chuyện kia xảy ra, thuộc hạ gây sự với Vũ Nguyên Hải của ông chết một cách bất thường ở phòng trọ, trong hiện trường không tìm ra dấu vết của người khác đột nhập, nên cuối cùng chỉ có thể kết án tự sát” Otto nói xong, trong phòng khách yên tĩnh một hồi lâu. Tô Kiến Định mím môi, một lần nữa đánh dấu Vũ Nguyên Hải là một nhân vật nguy hiểm.
Anh cắn răng, một người nguy hiểm như vậy, sao . Bạn đang đọc truyện tại || trumtruye n.o r g ||
Hoắc Hải Phong và Tô Quỳnh Thy lại chọc phải được. Hoặc là nói, một người vừa thông minh vừa nhiều thủ đoạn như Vũ Nguyên Hải, sao lại hợp tác với Trần Mộc Châu? “Ông chắc chắn là cái chết của người kia có liên quan đến Vũ Nguyên Hải à?” Mặc dù trong lòng đã khá chắc chắn, nhưng Tô Kiến Định vẫn muốn xác nhận lại, dù có một phần trăm hi vọng anh cũng không thể từ bỏ. “Chín mươi phần trăm là anh ta làm. Lúc ấy ông nhận được một lá thư, do anh ta gửi tới. Nhưng hôm sau ông muốn đưa thư cho người khác xem thì chữ trên thư đã biến mất toàn bộ, không tìm lại được.
Nói đến chuyện này, công tước Otto vốn đang thoải mái đột nhiên ngồi thẳng dậy, cau mày nhìn chằm chằm Tô Kiến Định, khuôn mặt ông ta tràn ngập vẻ không thể tin nổi “Ông có thể nói chi tiết hơn cho con về người này được không?” Anh muốn nhanh chóng xác nhận, rốt cuộc là Vũ Nguyễn Hải có khúc mắc với ai, muốn cái gì, muốn làm gì, mới có thể đưa ra phương án thu phục được. “Không có thông tin gì hữu dụng. Chỉ biết anh ta là một bác sĩ, khoa nào thì không rõ. Nếu cái gì có vấn đề, thì hẳn là có liên quan đến người nhà của anh ta. Năm năm trước bố anh ta tự sát vì công ty phá sản, nửa năm sau mẹ anh ta cũng ôm em gái cùng chết. Từ đó về sau anh ta bặt vô âm tín, mới xuất hiện lại trong xã hội khoảng một năm trước. Còn bốn năm đã qua anh ta đã đi đâu, làm gì, không ai biết cả, giống như làn khói biến mất, rồi lại đột nhiên xuất hiện.”
Người không rõ ràng như thế này, là lần đầu tiên ông ta gặp phải. Công tước Otto xoa cằm, cau mày suy tư.
Năm năm trước mất cả bố lẫn mẹ... Tô Kiến Định nhíu mày, trong lúc nhất thời không nghĩ ra chuyện bố mẹ anh ta chết thì liên quan gì đến việc bắt cóc và Hoắc Hải Phong. Năm năm trước anh thì vừa mới tỉnh lại, hẳn là lúc đó Hoắc Hải Phong còn ở Hải Phòng.
Nói đến Hoắc Hải Phong, năm năm trước Hoắc Hải Phong có ở Hải Phòng thật không, hình như anh cũng không dám chắc, có phải là vì...
Càng nghĩ càng thấy có khả năng. Năm năm trước Quỳnh Thy còn đang chuẩn bị sinh con, một người điên như thế sao có thể vô duyên vô cớ hận người khác? Nhất định là có thù oán sâu nặng gì, mới khiến một người như thế ghi nhận được.
Nghĩ đến đây, Tô Kiến Định không chờ nổi nữa, vừa lấy điện thoại ra vừa nói với công tước Otto: “Ông ngoại, ông chờ cháu một lát, cháu gọi điện xác nhận vài chuyện. Có lẽ cháu biết lý do vì sao Vũ Nguyên Hải bắt cóc Hoắc Hải Phong.
Tô Kiến Định tìm số điện thoại của Lâm Tiến Quân rồi gọi đi
Mặc dù đã nửa đêm, nhưng tốc độ bắt máy của bên kia khá nhanh. Chuông reo được hai tiếng, giọng nói khàn khàn của Lâm Tiến Quân đã truyền tới: “Chủ tịch Định có gì dặn dò?” “Năm năm trước Hoắc Hải Phong có ra nước ngoài không?”
Thời gian ít ỏi, không thể lãng phí, nên Tô Kiến Định hỏi luôn ngay khi Lâm Tiến Quân nghe máy.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, rồi giọng nói ngần ngừ của Lâm Tiến Quân mới truyền tới: “Năm năm trước vì quá đau lòng nên ông chủ có ra nước ngoài một thời gian. Mà có lẽ vì phát triển chi nhánh của công ty nên mới đi.” “Lúc các cậu đang mở rộng quy mô tập đoàn, có nhà họ Vũ nào bị phá sản không?” Nếu chuyện này hỏi Hoắc Hải Phong thì chắc chắn cậu ta sẽ không trả lời rõ ràng, nhưng nếu có chuyện như vậy thì chắc chắn thư ký sẽ biết, rất có thể chuyện này cũng do Lâm Tiến Quân xử lý. “Chủ tịch, có một nhà phá sản, nhưng không phải họ Vũ. Tôi đã quên tên người đó từ lâu rồi, là một người ngoại quốc thì phải, tên rất dài. Chuyện này tôi còn chưa kịp báo cáo đã được xử lý xong, lúc ấy vội vàng mở rộng quy mô, nên cũng quên mất. Sau này cũng không cần thiết phải báo cáo lại nữa, nên hẳn là chủ tịch cũng không biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT