**********

Trần Mộc Châu ở nhà nghỉ ngơi thoải mái một ngày, chờ cho vết thương trên đùi không chảy máu nữa mới dẫn vệ sĩ đi ra ngoài lần nữa.

Trong phòng chỉ có một màu đen kịt, vết thương trên người Tô Quỳnh Thy không được ai xử lý, máu đã khô dính ở trên quần áo, kết thành từng vệt máu khô màu nâu đỏ. Xung quanh cổ của cô trông đã đỡ hơn, nhưng hai tay thì vẫn rất thê thảm.

Cửa bị thô lỗ đá văng đi, mấy người đàn ông xa lạ đi tới kéo Tô Quỳnh Thy đi vào trong một căn phòng rộng rãi sáng sủa.

Phải tốn một khoảng thời gian rất lâu mắt cô mới quen với ánh sáng chói lóa này.

Dưới ánh đèn sáng, Trần Mộc Châu cười như hoa, trong tay còn cầm một ly rượu vang đung đưa rất vui vė.

“Ngồi đi, mau mau xử lý vết thương cho cô chủ Thy, để máu chảy như thể cô ấy sẽ chết mất" chỉ chiTô Quỳnh Thy, Trần Mộc Châu cười tìm tìm nói.

Chu Văn run rẩy tiến lên, cẩn thận từng li từng tỉ đỡ người phụ nữ thể thàm ở trên đất dậy, giúp cô cầm máu bằng bỏ.

Vết thương trên cổ rất nông, dù cô ta không giúp thì hằn chứng mấy ngày sau cũng tự lành lại được, vết thương ở trên tay thì nghiêm trọng hơn nhiều. Nếu lúc đó Trấn Mộc Châu dùng thêm ít sức thì đã có thể nhìn thấy xương cốt, đã một ngày trôi qua rồi mà máu vẫn chưa ngừng chảy.

"Cô Thy, trước khi vết thương khép lại thì tốt nhất là không nên dùng tay, nếu không rất có thể tay của cô sẽ bị lưu lại di chứng."

Thầy thuốc luôn có lòng tốt, mặc dù Trần Mộc Châu đang lừ mắt nhìn chằm chằm ở một bên, nhưng Chu Văn vẫn cắn rồi mở miệng dặn dò hai tiếng, chỉ là có thể nghe được rõ ràng một tia nghẹn ngào từ trong giọng nói của cô ta, xem ra cô ta là một người nhất gan ghê gớm.

“Cảm ơn cô, tôi muốn hỏi một chút Lê Quốc Nam ra sao rồi? Bây giờ anh ấy có... Còn đau không?" Đối với Tô Quỳnh Thy mà nói, cảnh tượng mà cô nhìn thấy ngày hôm qua quá mức kinh khủng, đến mức đến bây giờ cô vẫn còn có chút không dám tin là thật sự cómột loại thuốc làm cho người khác cảm nhận được cơn đau đớn như vậy.

“Đã được tiêm thuốc giảm đau rồi, anh ấy đã ngủ thiếp đi. Tôi cũng đã xử lý qua vết thương trên người, cô Thy yên tâm. Liếc mắt nhìn thử Trần Mộc Châu đang ngồi ở trên cái ghế giữa phòng, thấy cô ta dường như không chú ý sang bên này, Chu Văn thừa dịp xử lý vết thương tiến lại gần bên tại cô nhỏ giọng nói.

"Hai người đang nói nhỏ với nhau chuyện gì thú vị thể? Có ngại nói ra đề tôi cùng vui với không?”

Tô Quỳnh Thy đang chuẩn bị nói chuyện thì bị Trần Mộc Châu đột nhiên lên tiếng ngắt lời. Cô ta vừa dứt lời, Chu Văn liền co rúm lại thụt lùi về hai bước, tăng tốc động tác trên tay, cúi đầu căn bản không cho Tô Quỳnh Thy cơ hội hỏi chuyện, nhanh chóng xử lý xong rồi cúi người lùi ra ngoài.

"Trần Mộc Châu, không ngờ rằng cô lại là dạng người nhỏ mọn và hèn hạ như vậy. Trước kia tôi chỉ cho rằng cô làm việc xấu vì lòng ghen tị, đố kị của người phụ nữ. Bây giờ xem ra, cô chính là một con quái vật ác độc không có trái tim. Người như cô thì làm sao có thể đạt được tình yêu của Hải Phong chứ

“Đó là chuyện của tôi, không cần cô chủ Thy dây phải tốn công phí sức quan tâm. Ngày hôm qua gọiđiện được, hiện tại Hoặc Hải Phong cũng đã tìm được đến đây. Cô nói đi... Tôi có cần cho hai người gặp nhau để tạo ra một vài niềm vui bất ngờ không?"

Cô ta nghiêng đầu, hai mắt mở thật to. Khuôn mặt thanh tú của Trấn Mộc Châu phối hợp với đôi mắt đen lấy ước sũng của cô ta làm cô ta thoạt trông rất ngây thơ vô hại, giống như là một con thủ nhỏ hiền lành, làm cho người ta này sinh tình cảm, muốn xông lên bảo vệ cô ta.

Tô Quỳnh Thy lại không hề mắc mưu, nhìn hai tay quần đẩy băng vải của mình rồi cười lạnh một tiếng: “Cô muốn làm gì thì làm, bây giờ tôi chẳng qua chỉ là tù nhân bị cô giam giữ, chẳng lẽ tôi còn có quyền phản kháng hay sao!"

"Cô nói vậy cũng đúng, chỉ là không biết bây giờ cơ thể của Lê Quốc Nam có ổn không nữa...

Nhìn lướt Tô Quỳnh Thy từ trên xuống dưới, Trần Mộc Châu gật nhẹ đầu, nụ cười nở rộ trên mặt giống như là đang nghĩ tới điều gì. Cô ta phất phất tay, vệ sĩ cách đó không xa nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, chưa đầy một lát đã dẫn theo Lê Quốc Nam trở về.

Người đàn ông bị chịu đủ tra tấn lúc này vẫn còn đang choáng, hai mắt anh ta nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, trên mặt và bàn chân đều bị bầm tím dongày hôm qua bị đánh, quả nhiên những người về sĩ của Trấn Mộc Châu không hề nướng tay một chút nào.

Tô Quỳnh Thy dũng cảm lao qua, ôm lấy cơ thể của Lê Quốc Nam đặt ở trên đùi của mình, thậm chí còn không quan tâm đến cơn đau ở trên tay, bằng vài màu trắng bị máu đỏ sấm thấm vào, máu còn thấm lên quần áo bệnh nhân màu xanh trắng của Lê Quốc Nam.

Trần Mộc Châu thấy cảnh tượng này, đang định cười nói thì cửa đột nhiên bị một lực mạnh đá văng "Am!” một tiếng làm tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ. Vệ sĩ nhanh chóng vây quanh Trần Mộc Châu, bảo vệ cô ta ở sau lưng thật kĩ càng.

Tô Quỳnh Thy đang ngồi dưới đất ôm Lê Quốc Nam ngần ra, dừng dựng đối mặt với cửa phòng, liếc mắt liền thấy được một người đàn ông giữa hai đầu lông mày toàn là sát khí, hai mắt đen đục ngầu, cả người đầy gió bụi mệt mỏi đi tới nói: “Trần Mộc Châu, có phải cô đã quên mất lời tôi nói vào lúc ra đi rồi không?"

Vừa đi vào cửa, anh ta không thèm nhìn Tô Quỳnh Thy, nắm lấy một vệ sĩ ném ra ngoài rồi đứng vào bên trong chỗ của vệ sĩ đó, hai mắt nhìn Trần Mộc Châu trừng trừng. Sự bất mãn và khát máu đang được kiểm chế sâu ở trong mắt như sắp tràn ra bên ngoài, trênngười anh ta tỏa ra khi thể làm người ta phải áp lực.

"Cậu Ngọc trở về nhanh thật, tôi tưởng ít nhất có thể kéo dài hai ngày của anh cơ đấy

Trần Mộc Châu không hề hoang mang đứng dậy khỏi ghế đi đến bên người Vũ Tuyết Ngọc, cấm lấy vật áo của anh ta cười nói tự nhiên.

"A! Vậy mà tôi lại không biết từ khi nào cô Châu lại hiểu rõ mọi chuyện của tôi như vậy. Hất tay Trấn Mộc Châu ra, Vũ Tuyết Ngọc quay đầu đi đến sau lưng Tôi Quỳnh Thy, nghiêng người ngồi xuống ghế sô pha, mũi chân đạp một cái vào lưng Tô Quỳnh Thy như đang thăm dò, thái độ rất ngà ngón.

“Đương nhiên tôi có cách riêng của tôi để biết được, lần này cậu Ngọc trở về để làm gì vậy? Nếu tôi nhớ không lầm, hẳn chủ nhân của cái xưởng này là của tôi đúng không! Chưa cho phép mà tự tiên xông vào vào nhà dân, anh có biết anh đã phạm tội gì không!”

"Không có tôi thì cái xưởng này của cô chẳng qua cũng chỉ là cái xác không mà thôi. Dương Thừa Húc thật rộng lượng, chấp nhận được một người phụ nữ hay ngoại tình như cô, quả thật làm cho tôi rất hâm một

“Anh!" Trấn Mộc Châu nhất thời khó thở, không ngờ rằng Vũ Tuyết Ngọc lại nói như vậy, cô ta chỉ vàoanh ta khán giọng hét.

Hai người nói qua nói lại không ai nhường an nhưng rốt cuộc thì Trấn Mộc Châu vẫn không giới khoa môi múa mép bằng Vũ Tuyết Ngọc nên đành thua trận.

Tô Quỳnh Thy bị kẹt ở giữ yên lặng xem kịch, hai tay ôm Lê Quốc Nam dần dần siết lại. Chỉ một mình Trấn Mộc Châu thôi cô đã không thể ứng phó nổi, bẫy giờ lại có thêm Vũ Tuyết Ngọc trở về. E là lần này, cô và anh Nam sẽ thật sự không tránh khỏi.

"Hoắc Hải Phong đang chạy đến đây rồi. Trần Mộc Châu, cô định để cho Hoắc Hải Phong đưa hai người này đi dễ dàng như vậy à?" Anh ta không hề khách sáo đi qua rót một ly rượu, rồi nhếch miệng nếm thử: "Ừm, rượu vang năm nay không tệ, cô Châu biết hưởng thụ thật."

"Anh có cách gì hay à?" Lúc này Trần Mộc Châu đang uống rượu một cách thoải mái, trước đó nhận được tin tức Hoắc Hải Phong vẫn còn đang tìm kiếm. Bên trong Frigiliana có rất nhiều nhà xưởng, lúc trước cô ta đăng kí đã dùng tên của một người không đáng chú ý đến làm việc dưới trướng Dương Thừa Húc, không ngờ rằng lại bị tra ra nhanh chóng như vậy. Một khí Hoắc Hải Phong tìm được đến đây, chắc chắn cô ta sẽ không giữ nổi Tô Quỳnh Thy nữa.“Cô muốn Hoặc Hải Phong đúng không, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất đấy!”. Vũ Tuyết Ngọc nhíu mày, xích lại gần, một tay giữ lấy gầy cô ta, kẻ sát vào bên tại cô ta nhẹ nói: "Cô tự tay giao Lê Quốc Nam đưa Hoắc Hải Phong, Tô Quỳnh Thy thì để tôi đưa đi. Lúc đó cô giả vờ giúp anh ta đuổi theo tôi rồi giả vờ bị thường trên người."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play