*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lời nói bị cắt ngang khiến Tô Quỳnh Thy sửng sốt một chút rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, người này chỉ dựa vào chút tin tức đã có thể phân tích được cô là ai chắc chắn vô cùng hiểu rõ chuyện của Trần Mộc Châu trong quá khứ. Nghĩ tới đây, sắc mặt của Tô Quỳnh Thy hơi trầm xuống, có thể biết được nhiều tới vậy, thân phận của người đàn ông kia đã được khắc họa vô cùng sống động rồi. Tô Quỳnh Thy nhanh chóng cúp máy, sắc mặt nghiêm túc hơn rất nhiều.

Dương Thừa Húc, con trai của Dương Minh Hạo, nếu như trong thời điểm mấu chốt như vậy mà cô lại bị rơi vào tay của Dương Minh Hạo.... Hậu quả ra sao ngay cả chính cô cũng không dám nghĩ tới. Một bên là tập đoàn Sunrise và TQT, một bên lại là Lê Quốc Nam, sau một lúc lâu đấu tranh tâm lý, cuối cùng Tô Quỳnh Thy trầm mặt yên lặng ngồi bên cạnh giường cúi đầu, không thể nhìn rõ được biểu cảm lúc này của cô.

Cuộc gọi đột nhiên bị tắt đi khiến sắc mặt của Dương Thừa Húc có chút trầm tĩnh khó đoán, ngơ ngẩn ngồi trên giường một lúc lâu. Mãi cho đến khi tiếng kêu của Trần Mộc Châu từ trong phòng tắm truyền ra mãi không dứt lại, anh ta mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, lảo đảo bước vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm mở rộng, bên trong hơi nước mờ trắng không nhìn rõ được gương mặt, đôi chân trắng nõn mảnh khảnh của Trần Mộc Châu đặt bên rìa bồn tắm, cả người đều chìm trong bồn tắm, mái tóc đen dài bồng bềnh trong làn nước, toàn bộ cảnh tượng này nhìn qua vừa quỷ quyệt vừa quái dị.

“Sao anh đi lâu như vậy mới quay lại đây, miệng vết thương trên đùi lại bị dính nước rồi. Lát nữa sau khi tắm xong ra ngoài thì anh gọi bác sĩ tới băng bó lại cho em đi!" Trần Mộc Châu nhấc chân lên giơ đầu gối đã ướt đẫm tới trước mặt anh, gương mặt của cô ta hiện lên vẻ yếu ớt đáng thương.

"Nghe hộ em một cuộc điện thoại, cô gái đầu bên kia nói nếu như em tiếp tục không tới thì cô ấy sẽ tới. Châu à, em hẹn gặp ai vậy, chân đã bị thương tới mức này rồi, nếu không thì cứ từ chối trước đi, hoặc là mời cô ấy tới nhà cũng...”

"Anh nghe điện thoại của em?” Giọng điệu của Trần Mộc Châu lạnh băng cắt ngang lời nói của Dương Thừa Húc. Cô ta vịn vào bồn tắm chậm rãi đứng lên, toàn bộ chân trong nháy mắt lập tức ngâm vào nước, một màu đỏ chói lọi chậm rãi lan dần ra trong làn nước nhưng chính cô ta lại giống như không hoàn toàn nhìn thấy hay phát hiện ra nó, cô ta chỉ nhìn chằm chằm về phía Dương Thừa Húc. Sự hung dữ trong ánh mắt khiến cô ta nhìn qua giống như đã thay đổi hoàn toàn thành một người khác.

"Lúc anh đi ra ngoài thì vừa vặn nghe thấy tiếng chuông điện thoại của em vang lên, anh thuận tay nghe giúp em một chút. Châu à, bác sĩ nói miệng vết thương không được tiếp xúc với nước đâu, nếu không sẽ khép miệng lại rất chậm. Em tắm nhanh lên đi, anh sẽ lau người giúp em rồi bôi thuốc lại lần nữa." Dương Thừa Húc có vẻ hoàn toàn không nhận ra được sự giận dữ của Trần Mộc Châu. Anh ta mang theo vẻ mặt hoảng loạn bước qua đó, giữa đường còn bị trượt chân một chút, bóng dáng thất tha thất thểu đi tới bên cạnh bồn tắm, duỗi tay ôm toàn bộ cơ thể đang ngâm trong nước của Trần Mộc Châu lên, ôm thật chặt trong ngực rồi bước ra ngoài, thuận tay trải chiếc khăn tắm vừa to vừa rộng ra dịu dàng quấn chặt cơ thể cô ta rồi mới cẩn thận đặt cô ta lên chiếc giường mềm mại.

"Dương Thừa Húc, rất lâu trước đây có phải em đã từng nói với anh rằng không được nghe điện thoại của em, động vào điện thoại của em. Anh vô tình quên mất hay cố tình không nhớ ra vậy?” Dựa vào thành giường, giọng điệu của Trần Mộc Châu vô cùng lạnh nhạt giống như không hề cảm nhận được chút đau đớn nào từ vết thương trên đùi nữa. Cô ta nằm nghiêng trên giường, tùy ý để máu trên chân chậm rãi chảy xuống dưới nhuộm đỏ một nửa chiếc khăn tắm.

"Châu à, anh thật sự không cố ý mà. Chỉ là lúc nãy tiện tay nhấc máy thôi. Lần đó em nhắc nhở anh, em cũng không nói nhất định phải khắc sâu vào trong tâm trí, chẳng lẽ ở trong mắt em anh chính là một kẻ nhiều âm mưu một chút cũng không đáng tin sao?"

Dương Thừa Húc vừa yếu ớt lên tiếng vừa tìm thuốc trong hòm thuốc đặt bên cạnh, cúi đầu xử lý miệng vết thương trên đùi cô ta.

Miệng vết thương vốn đã bị dính nước, hơn nữa vừa bị ngâm trong nước nóng nên lúc này nhìn càng thêm dữ tợn đáng sợ. Lớp thịt màu trắng đã bị rữa ra, máu tươi chảy ra bên ngoài, sau khi nhỏ dung dịch oxy già vào thì xuất hiện một lớp bọt màu trắng sùi lên.

Cẳng chân đột nhiên run lên một chút nhưng rất nhanh đã ổn định trở lại. truy Trần Mộc Châu không hề kêu đau một lần nào nhưng Dương Thừa Húc cũng cố gắng hết sức giảm nhẹ lực tay của mình, sau khi khử trùng xong thì máu mới dừng lại, không còn chảy ra ngoài nữa.

Sau khi băng bó giúp cô ta một lần nữa, Dương Thừa Húc mới xoa nhẹ vệt nước không rõ là nước từ bồn tắm hay là mồ hôi trên trán mình, chậm rãi thở dài một hơi nhẹ nhõm.

“Cố gắng ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe lại. Chờ sau khi miệng vết thương đóng vảy mới có thể xuống giường đi lại một chút. Bác sĩ còn nói sắp tới tốt nhất nên ăn uống thanh đạm hơn một ít, đừng tức giận. Nếu như miệng vết thương không được xử lý kỹ càng thì rất dễ để lại sẹo, cho nên mấy ngày này em ngoan ngoãn một chút nhé."

Anh ta đưa tay ra xoa nhẹ mái tóc ướt đẫm của Trần Mộc Châu, khẽ thở dài. Không đợi cô ta đáp lại đã hiểu ý lấy máy sấy bên cạnh giúp cô ta sấy tóc, cũng may chuyện này bình thường anh ta cũng quen làm nên hiện tại cũng coi như là thuận buồm xuôi gió.

"Lần sau anh quay trở lại là vì phải đi cứu bố mình, em sẽ không đi theo mang thêm phiền phức nữa, em ở lại đây chờ tin tốt của anh Thành phố Hải Phòng trong khoảng thời gian này chỉ sợ là một nơi đầy rẫy chuyện thị phi. Trần Mộc Châu không có ý định tới đó hóng hớt vào lúc này, cái mạng nhỏ của cô ta còn rất nhiều chuyện quan trọng cần phải làm. Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định lúc này sợ rằng đều hận không thể giết cô ta cho hả giận mà thôi!

“Được rồi, vậy em ngoan ngoãn ở đây chờ anh quay lại. Anh là đàn ông, bất luận như thế nào, cho dù không thể cứu được bố anh, anh cũng nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt. Em là người quan trọng nhất trong trái tim anh, Trần Mộc Châu, anh yêu em. Nhất định sẽ không để em gặp chuyện nguy hiểm đâu, tin anh!”

Tóc sau khi được sấy cô đem lại cảm giác vô cùng tuyệt vời, mềm mại mượt mà. Dương Thừa Húc thích đến nỗi không nỡ buông tay xoa nhẹ hai cái mới nhắm mắt lại đặt máy sấy trong tay xuống, sau khi hít sâu hai lần mới nở nụ cười lần nữa, quay lại ghế sô pha ngồi xuống, ôm Trần Mộc Châu đặt lên đùi mình.

"Em biết rồi, người lúc nãy anh nói với em là đã chờ em rất lâu, còn bảo em nhanh chóng tới tìm cô ta là một người phụ nữ nói sao?"

Bây giờ mới gọi điện thoại tới đây, kỳ thật còn chậm hơn một chút so với dự tính của cô ta. Trần Mộc Châu bĩu môi, cầm ngón tay của Dương Thừa Húc đặt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn đùa giỡn, hơi nhướng mày lên, trong mắt tràn ngập hứng thú.

“Đúng là cô ấy nói như vậy. Châu à, đó là một cuộc hẹn rất quan trọng sao? Nếu có thể thì em bảo cô ấy tới nhà mình đi, bác sĩ bảo vết thương trên đùi em tuyệt đối không thể tùy tiện đi lại khắp nơi được đâu.” Ôm chặt vòng eo nhỏ của cô ta, Dương Thừa Húc cắn nhẹ đôi môi nhỏ của cô ta nhỏ giọng nói.

"Quả thật chính là một cuộc hẹn vô cùng quan trọng. Thừa Húc, em cần phải tới đó, có một số chuyện em cần





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play