*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chưa thấy rõ người nhưng đã nghe được giọng, là... Dương Thừa Húc.

Trong mắt cô ta hiện lên vẻ bối rối, bước chân đã không dừng lại được. Trần Mộc Châu dứt khoát buông tay ra, thuận thế đánh vào cửa, không khống chế nổi cơ thể bổ nhào lên người Dương Thừa Húc. Hai người cùng ngã xuống đất, chỉ nghe tiếng “lộp bộp" không ngừng vang lên, mấy rương hành lý bị ngã xuống đất. Dương Thừa Húc còn đang nằm trên mặt đất, trong tay còn nắm chặt tay cầm va ly, sắc mặt có chút tái nhợt.

Trần Mộc Châu thì ngồi ngang hông của anh ta, gậy bóng chạy đặt cách khuôn mặt Dương Thừa Húc một khoảng không xa. Chỉ cần Trần Mộc Châu thu tay lại hơi chậm một chút, hẳn cây gậy này sẽ nện thật mạnh vào đầu anh ta.

Trong lòng hoảng sợ, Dương Thừa Húc ngồi đơ ra trên mặt đất thật lâu vẫn chưa lấy lại được, cuối cùng do chân Trần Mộc Châu đau nên cô ta hơi khó chịu, đứng lên trước, nhìn Dương Thừa Húc vẫn còn đang nằm trên mặt đất chưa lấy lại được tinh thần, vẻ mặt không rõ tâm trạng.

Cảm giác đau đớn trên đùi càng lúc càng rõ ràng, Trần Mộc Châu không để ý đến anh ta nữa, khập khễnh đi vào trong phòng. Nhưng chỉ là khoảng cách vài mét ngắn ngủi thôi mà cô ta đi xong đầu đã đầy mồ hôi, vất vả lắm mới trở lại bên giường, cô ta vô lực ngồi xuống, kéo nhẹ váy lên xem.

Hai chân chỗ đầu gối đã đỏ chói, máu chảy xuống theo bắp chân, miệng vết thương máu thịt be bét, còn có thể thoáng trông thấy bụi đất dính vào bên trong, nhìn thôi đã làm cho người ta hãi hùng khiếp vía.

Trần Mộc Châu mím môi không nhịn được kêu đau, mồ hôi trên trán lại càng lúc càng nhiều. Trước đó chưa nhìn thấy vết thương thì còn chưa sao, bây giờ thấy rồi, cô ta hầu như không thể đứng dậy nổi.

Lúc này Dương Thừa Húc mới chậm rãi lấy lại tinh thần, kéo va li hành lý đi vào bên trong, tay còn lại ước lượng khối lượng của cây gậy bóng chày. Sắc mặt của anh ta có chút không dễ nhìn, trong nhà có thứ như vậy từ khi nào, anh ta không hề biết.

Đang nghĩ nên hỏi như thế nào, nhưng đi vào trong phòng thì lại thấy hai chân đầy máu của Trần Mộc Châu. Đau lòng và lo lắng lập tức thay thế hoài nghi và nghi kỵ trong lòng, anh ta hoảng sợ chạy tới, cẩn thận nâng chân cô ta lên: “Mộc Châu, em sao vậy, sao em lại bị thương nặng như vậy?"

Rõ ràng anh ta mới là người bị đè ở bên dưới, tại sao cô ta lại còn bị thương nặng hơn một chút.

“Anh đi gọi bác sĩ, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh." Bị thương như thế này rồi, trên đường đi bệnh viện không biết sẽ đau đớn như thế nào, gọi bác sĩ đến

sẽ tương đối tốt hơn. Dặn dò Trần Mộc Châu xong, Dương Thừa Húc hoảng hốt chạy ra ngoài.

Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại một người, Trần Mộc Châu mới tức giận lấy điện thoại ở gần đó ra, gọi điện thoại đi.

Điện thoại được kết nối rất nhanh, giọng nam hơi bén nhọn truyền tới: “Cô chủ Châu yên tâm, bên này hết thảy mạnh khỏe."

"Lê Quốc Nam tỉnh chưa? Chưa tỉnh thì tiêm cho anh ta một mũi tiêm gây đau đớn cho tôi. Từ hôm nay trở đi, từ mỗi ba ngày một lần đổi thành một ngày một lần, kéo dài một tuần. Sau một tuần thì xem tình huống để quyết định, tóm lại, chỉ cần người không chết thì tiêm đến cho đến khi chết cho tôi!"

Đau đớn trên đùi liên tục dày vò thần kinh của Trần Mộc Châu, giọng nói của cô ta càng trở nên nặng nề tàn ác hơn.

“Cô chủ Châu, loại thuốc gây đau đớn này có tác dụng phụ rất mạnh, nếu ba ngày tiêm một lần thì không ai biết sau này người đó có thể đánh được bao lâu. Cô muốn mỗi ngày tiêm một lần thì có thể anh ta sẽ sống không quá mười năm!"

Người đàn ông có giọng nói bén nhọn hơi sửng sốt, sau khi hồi thần lại, bên trong giọng của anh ta còn mang theo ý cười trên nỗi đau của người khác.

"Chỉ cần anh ta có thể sống sót một tháng này là được rồi! Bây giờ thì tiêm cho tôi, không được cho phép anh ta dùng thuốc giảm đau, dù có đau chết cũng phải để cho anh ta tỉnh táo chịu đựng!” Nói xong cô ta cúp điện thoại, vung tay ném điện thoại xuống chăn kêu "bộp" một tiếng, một tay còn lại nắm chặt mép váy. Vết thương trên đùi đau đớn đến mức làm cho cô ta run rẩy, đến bây giờ đã cảm thấy hơi choáng, máu trên bàn chân đã kết vảy, hơi khô, một mảng lớn bám ở trên đùi cô, trông còn kinh khủng hơn ban đầu.

Dương Thừa Húc trở về khá nhanh, mấy phút sau thì dắt một người đàn ông mặc áo khoác trắng chạy vào.

Sát trùng, băng bó, sau khi băng bó xong. Áo ngủ trên người Trần Mộc Châu đã hoàn toàn ướt đẫm, khắp mặt mũi toàn là mồ hôi, cả người giống như là mới vừa được vớt từ trong nước ra, đầu đổi trên hai chân được băng lại rất chặt.

Băng gạc nhuộm ướt máu lấp đẩy cả thùng rác ở bên cạnh, sau khi bác sĩ thực hiện xong mọi khâu băng bó, vết thương trên đùi đã đau đớn đến mức chết lặng.

Dương Thừa Húc tiễn bác sĩ xong thì vội vã chạy về phòng, cẩn thận ôm cô ta đặt lên trên giường. Lúc này anh ta đã quên hỏi cô về chuyện cái gậy bóng chày lúc nãy, sự áy náy ở trong lòng làm cho sắc mặt của anh ta hơi trắng bệch.

"Sao đột nhiên lại trở về vậy, không phải anh nói phải quay về phát triển công ty à?" Nhịn xuống cơn giận trong lòng, Trần Mộc Châu siết chặt bàn tay đang đặt ở dưới chân, tay phải của cô ta nhẹ nhàng đặt vào trong tay Dương Thừa Húc, khẽ cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.

Khuôn mặt của Dương Thừa Húc hiện lên một vẻ buồn bã. Anh ta cầm lấy tay nhỏ của Trần Mộc Châu, vẻ tái nhợt trên mặt dần dần bị sự xấu hổ thay thế, rất lâu sau đó anh ta mới chậm rãi mở miệng: “Hải Phòng đã xảy ra chuyện, có thể bố đã xảy ra chuyện. Thư kí trưởng nói với anh như vậy, bảo anh mười ngày sau mang đồ vật trước đó bố anh cho anh quay lại cứu ông ấy. Tôi gọi điện thoại không kết nối được, cho nên... Quay lại trước."

Chưa hiểu rõ bất kì chuyện gì đã bị thư kí nhét lên máy bay trở về, Dương Thừa Húc ở trên máy bay suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra chuyện này, cứ mơ màng như vậy mà trở về giống như một con chó nhà có tang, thật sự làm cho người ta cảm thấy... Khó mà mở miệng nổi.

“Tạm thời không đề cập dến chuyện này. Thừa Húc, tại sao anh trở về mà không biết gọi cho em, hơn nữa lúc xảy ra chuyện anh gọi điện thoại cho bố không được, tại sao lại không nghĩ đến việc gọi điện cho em? Dù sao em đang phải xử lý tất cả các mọi việc chính ở công ty, chúng ta di chuyển quá thường xuyên không hề có lợi với việc phát triển sau này của công ty, chẳng lẽ anh không biết sao?"

Thật là ngu ngốc không có thuốc chữa, khuôn mặt Trần Mộc Châu lạnh lùng, ánh mắt nhìn Dương Thừa Húc xen lẫn vẻ châm chọc. Rõ ràng bố anh ta là một người có bụng dạ sâu không lường được, kết quả con trai lại không hề biết suy nghĩ, một thằng nhà giàu quyền thế ngu ngốc!

“Đột nhiên xảy ra chuyện, anh không kịp trở tay. Thư kí trưởng trực tiếp đặt vé máy bay cho anh, chỉ còn nửa tiếng đã phải check in lên máy bay nên anh không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, sau khi máy bay cất cánh mới hơi hối hận, nhưng lúc đó đã chậm”





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play