Cô vừa mới rời đi, thì một lát sau Hoắc Hải Phong đã trở về phòng bệnh. Cả người anh toàn là mồ hôi, dính dính rất khó chịu, anh cũng không quan tâm đến việc Tô Quỳnh Thi đã đi đâu để hỏi, chỉ cho rằng cô đi mua bữa sáng, cho nên anh đi thẳng vào phòng tắm.
Tô Quỳnh Thi đi thẳng về biệt thự của nhà họ Tô, trên đường đi cũng không gặp phải chuyện quá nguy hiểm. Cô thu dọn một vài thứ đồ rồi cầm lấy điện thoại mà Trần Mộc Châu vụng trộm đưa cho, tránh người giúp việc trong biệt thự, lặng lẽ rời đi.
Cũng không biết có phải hôm nay ánh sáng mặt trời đột nhiên nóng hơn không, hay vì đang quá lo lắng, mà trên trán Tô Quỳnh Thi đã bắt đầu chảy mồ hôi, thậm chí cả quần áo của cô cũng bắt đầu ẩm ướt. Tâm mắt của cô bị thu hẹp lại, khó khăn lắm mới nhìn thấy bóng người đẳng xa. "Nếu cô đã chọn xong rồi thì đi theo tôi." Mặc dù người tới mặc cả cây màu đen, nhưng trên trán lại không có một giọt mồ hôi nào, cả người rất sạch sẽ.
Không nói thêm một câu du thừa, Tô Quỳnh Thi mím môi đi theo người đàn ông, tiến về phía chiếc xe đã đợi sẵn.
Tô Kiến Định ở phía bên kia của đại dương lúc này đã có thể tự mình rời giường, đứng lên đi lại một chút. Lần này anh ấy bị thương rất nặng, đến bây giờ cũng chỉ mới khôi phục lại được một chút tinh thần, mỗi ngày có thể ra khỏi giường đi được vài bước đã là tốt làm rồi.
Tính thời gian, thì chắc anh ấy đã ở đây được hơn một tuần, trong lòng Tô Kiến Định rất sốt ruột, trên mặt lại rất bình tĩnh.
Thấy bệnh trạng của mình đã bắt đầu tốt lên, Tô Kiến Định chuẩn bị tối nay sẽ về nước. "Cảm thấy cơ thể mình thế nào rồi?" Công tước Otto cười nhạt, đẩy cửa đi vào hỏi. "Đã tốt hơn nhiều rồi, chuẩn bị tối hôm nay về nước, ngài có đi cùng tôi không?" Đã nhiều ngày trôi qua, chuyện ở Hải Phòng sợ là đã bị ông ta nắm rõ tất cả, lần này ông ta tới đây, mục đích là gì anh cũng đoán được rồi. Tô Kiến Định thở dài, nhíu mày ngồi lại lên giường. "Không thể đợi thêm mấy hôm nữa sao? Thân thể của con còn chưa hoàn toàn khôi phục đầu. Chuyện ở Hải Phòng không cần phải vội, ông đã có biện pháp rồi.”
Otto ngồi trên ghế salon, đôi chân dài vắt chéo, có vẻ ông ta hơi ngượng ngùng khi đề nghị như vậy, vì ông ta muốn giữ Tô Kiến Định lại. "Em gái tôi còn đang ở trong nước, tôi không yên tâm về con bé. Tôi đã ở đây quá lâu rồi, nhất định phải về nước thôi." Trong lồng ngực anh vẫn có cảm giác rất buồn bực khó chịu, nhưng đã tốt hơn mấy ngày trước nhiều. Tô Kiến Định mới nói một câu thôi mà mặt mũi anh đã đỏ bừng lên. "Con đã quyết định như vậy rồi thì thu dọn đồ đạc đi, ông theo con về bên đó một chuyển. Có một số người, tạo ra chút nghiệp chướng, ông cũng cần phải về đó giải quyết thôi." Công tước Otto thở dài một hơi, nói một câu như vậy xong, ông ta bèn đứng dậy rời đi. "Chủ tịch, anh có ổn không?" Công tước Otto vừa đóng cửa rời đi, Tô Kiển Định đã không khống chế được cơ thể mình mà ngã khuyu xuống. Cũng may mà động tác của Chu Thanh rất nhanh, anh ta tiến lên, nửa khiêng nửa ôm, đỡ Tô Kiến Định ngồi lại lên giường. "Lấy thuốc cho tôi.” Vẫn quá yếu. Đôi lông mày của Tô Kiến Định nhăn chặt lại. Với tình trạng như thế này, cho dù anh có cố gắng tới lúc lên được máy bay, thì có lẽ khi về tới nơi, anh cũng sẽ ngay lập tức phải vào bệnh viện. Ra ngoài thì không sao, nhưng cứ bệnh tật như thế này mà trở về, sợ là Quỳnh Thy sẽ không hài lòng với anh. "Chủ tịch, còn chưa tới thời gian uống thuốc. Anh nghỉ ngơi một chút đi, tôi giúp anh sắp xếp đồ đạc." Chu Thanh hơi không đành lòng. Anh ta đã đi theo Tô Kiến Định được năm năm rồi, trong khoảng thời gian khó khăn nhất cũng chưa từng thấy anh chật vật như vậy. Rốt cuộc là lần này đã có chuyện gì xảy ra?
Bọn họ vốn định về nước trước, nhưng không yên tâm về sức khỏe của Chủ tịch là một chuyện, quan trọng hơn là, Chủ tịch không thể ra khỏi nơi này được, đám người kia cũng không để cho anh ra ngoài, chỉ có thể cố gắng cho đến bây giờ. Cũng may là bọn họ sẽ lập tức về nước thôi, coi như cũng có chút hi vọng rồi.
Giúp Tô Kiển Định đắp kín chăn xong, Chu Thanh vừa suy nghĩ vừa thu dọn đồ đạc. Lúc bọn họ tới đây cũng không mang theo gì nhiều, mỗi người hai bộ quần áo và một ít tài liệu, không đến mười phút Chu Thanh đã thu dọn gọn gàng xong, yên lặng ngồi bên cạnh giường trông coi Tô Kiến Định. "Tôi không ngủ được, cậu tâm sự với tôi đi. Đã nhiều năm rồi chúng ta chẳng có thời gian nói chuyện với nhau." Ngủ không được, mặc dù thân thể rất mệt mỏi, không thể chịu nổi, nhưng hiện tại tinh thần của Tô Kiến Định tương đối tốt. Anh nhìn Chu Thanh thu dọn hành lý xong, thì hơi sững người ra trong chốc lát. "Chủ tịch, anh muốn nói chuyện gì?” Chu Thanh ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên đùi, đôi mắt anh ta cong lên, khuôn mặt tươi cười. "Bao nhiêu năm nay anh đi theo tôi, tôi còn chưa từng hỏi anh, anh có ước mơ gì không?" Đại khái là cơ thể đang không có sức, khiến Tô Kiến Định hơi đa sầu đa cảm, trong nháy mắt anh chợt nở nụ cười tươi tắn.
Chu Thanh bị hỏi như vậy thì hơi sửng sốt, theo bản năng há miệng ra, nhưng lại chẳng thể nói được một câu nào. Do dự một lúc lâu, ngay vào lúc Tô Kiến Định cho rằng anh ta không biết nói gì cả, vừa định mở miệng bảo bỏ qua đề tài này, thì giọng nói có chút nghẹn ngào của Chu Thanh truyền tới: "Chủ tịch, có lẽ anh không biết. Tôi sống bình thường với gia đình đến năm mười tám tuổi, khi lên Đại học rồi mới dọn ra ngoài. Ở nơi đó, không có ai hỏi tôi về ước mơ hay đại loại vậy, trong måt bọn họ chỉ có tiền thôi. Cho nên, đại khái là từ nhỏ đến giờ, anh là người đầu tiên thực sự hỏi về ước mơ của tôi.”
Anh ta đưa tay gạt nước mắt, đã mấy chục năm rồi, rất nhiều chuyện không thể nhớ rõ được nữa, nhưng cuộc sống toàn bạo lực, dơ bẩn, hỗn loạn, đã trở thành cơn ác mộng kinh khủng nhất có thể làm anh ta giật mình lúc nửa đêm. "Tôi không biết thì ra cuộc sống của cậu đã từng như vậy. Chuyện trước kia đã qua hết rồi, đừng nhắc đến nó nữa, bây giờ thì sao, có ước mơ gì không?" Hai người đã làm việc với nhau nhiều năm như vậy, nhưng có lẽ hôm nay mà Tô Kiến Định nói chuyện nhiều nhất.
Chu Thanh hơi mím môi, cười cười với Tô Kiển Định, nước mắt đong đầy hai mắt, lấp lánh rạng rỡ. "Tôi hi vọng TQT có thể phát triển hơn nữa, một đường thuận lợi, càng ngày càng tt.." "Đây cũng là nguyện vọng của tôi. Chu Thanh, cậu nghĩ kĩ đi, cá nhân cậu muốn gì không? Hay là cậu...” “Thưa ngài, công tước bảo tôi đến thông báo cho hai người chuẩn bị một chút, nửa tiếng nữa chúng ta sẽ xuất phát." Tô Kiến
Định còn chưa dứt lời, đã có quản gia gõ cửa đến thông báo, ông ta có vẻ khá vội vàng, vừa nói hết lời đã lập tức bỏ đi. "Chủ tịch, để tôi đỡ anh." Tô Kiến Định còn chưa kịp nói xong thì đã bị thông báo của công tước Otto cắt ngang, anh hơi sửng sốt một chút, rồi dưới sự giúp đỡ của Chu Thanh, anh cũng chậm rãi rời khỏi giường. "Những gì tôi vừa nói, hi vọng cậu sẽ suy nghĩ kĩ một chút. Chu Thanh cậu đã đi theo tôi một thời gian rồi, có nguyện vọng thì cứ nói ra, tôi sẽ giúp cô hoàn thành." Tô Kiến Định mím môi, hơi dựa vào tường, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt anh lại có vẻ ảm đạm.
Đột nhiên đổi thời gian đi sớm, sợ là trong lúc này đã có chuyện gì đó xảy ra, hi vọng là không phải ở thành phố Hải Phòng phát sinh vấn đề gì đó.
Công tước Otto có máy bay tư nhân của mình, toàn bộ hành trình của bọn họ rất suôn sẻ. Từ lúc chuẩn bị đi cho đến khi cất cánh chỉ mất ba mươi phút, hiệu suất cao là rất rõ ràng. "Công tước, có vài chuyện tôi còn chưa rõ låm, hi vọng ngài có thể giải đáp." Trong lòng vẫn còn lấn cẩn, nên Tô Kiến Định vốn đang nhâm måt đột nhiên mở mắt ra, ngồi thâng người lên, nhìn sang người ngồi bên cạnh mình. "Kiến Đinh, ông đã nói rồi, ông là bố của mẹ cháu. Có phải cháu nên gọi ông là... Ông ngoại không?" Công tước Otto đã bất mãn với xưng hô này từ lâu, nghe Tô Kiến Định nói, ông ta chỉ nhắm mắt, hơi nhếch miệng đáp.
Tô Kiến Định hơi khựng lại một chút. Anh nhíu mày, hai chân vắt chéo, dựa người vào ghế, trong mắt anh xuất hiện vẻ lạnh như băng, ngay sau đó, anh lại nhắm mắt lại: “Nếu ngài cứ khăng khăng như thế, thì ông ngoại, con có chuyện không rõ, muốn hỏi ông một chút. không biết ông có thể giải đáp cho con không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT