Con trai cũng thấy, không hiểu sao lại trâm mặc, mong ngóng nhìn cô.

Tô Quỳnh Thy thở dài: “Dù sao cũng phải đối mặt, Hướng Minh, con hẳn là biết, chú ấy chính là bố của con.”

Tô Hướng Minh trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm cô.

Tô Quỳnh Thy suy nghĩ một chút, người đàn ông kia bây giờ chắc đang tủi thân nằm trên giường, ôm điện thoại chờ tin nhắn của cô.

Quên đi, vẫn nên chừa cho anh chút mặt mũi, không nói nhiều nữa, thu dọn một chút rồi đưa con trai đến tìm anh.

“Mẹ ơi, mặc dù đó là bố của con, nhưng mà một thời gian dài chú ấy đều không có trách nhiệm chăm sóc với mẹ, mẹ không ngại sao? Năm năm chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của mẹ, mẹ vẫn thấy quen khi chú ấy ở bên cạnh mẹ sao…”

Con trai nói liên miên không ngừng, ngôi trong xe dựa vào trong lòng Tô Quỳnh Thy, không hề có ý định từ bỏ.

“Hướng Minh, mẹ nhớ là con thích chú ấy mà, bây giờ lại sao vậy? Chú ấy chính là bố của con đấy!”

Dí trán Hướng Minh một cái, thả người ngồi ngay ngắn trên ghế, Tô Quỳnh Thy có chút dở khóc dở cười, thái độ chuyển biến này cũng nhanh quá đi! Rõ ràng trước đó còn có vẻ rất thích, bây giờ lại bắt đầu chê.

“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, sao có thể nói làm một được, mẹ đừng quan tâm, đợi lát nữa mẹ sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, còn tìm chú Phong, có một số việc cần phải nói rõ.” Tô Hướng Minh ôm lấy gương mặt, ngồi nghiêm chỉnh nói.

Tô Quỳnh Thy cười tủm tỉm ngồi bên cạnh, xoa mái tóc mềm của cậu bé: “Yên tâm, mẹ có chuyện gì mà chưa từng trải qua! Nhất định có thể bảo vệ bản thân, có điều có việc này mẹ cũng muốn hỏi con một chút, Hướng Minh có muốn có em gái không?”

Trong bệnh viện số một ở Hải Phòng, nằm tại trung tâm thành phố, về vấn đề an toàn thì cũng không cần lo lắng, chỉ là vẫn có mấy phóng viên vẫn chưa từ bỏ ý định, lén lút mai phục xung quanh, muốn có được tin độc nhất vô nhị, đúng là đáng ghét.

Tô Quỳnh Thy xuống xe, tránh thoát khỏi hai phòng viên, dẫn theo Hướng Minh vượt qua hung hiểm đi vào phòng bệnh.

Mở cửa ra, còn chưa đi vào, đã nhìn thấy một đàn ông mặc một chiếc áo khoác đen nằm trên giường.

Tô Quỳnh Thy đi vào, dở khóc dở cười ngồi trên ghế: “Hải Phong, đêm hôm khuya khoắt anh tính làm gì?

Quần áo trên người ở đâu ra thế, ai thay cho anh rồi, có vài thứ em để quên ở bệnh viện nên tới lấy: Anh mấp máy môi, cái gì cũng không nói, yên lặng đắp kín chăn, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra xóa đi một hàng chữ trong bản ghi nhớ.

Hai người không nói gì, trong phòng yên tĩnh lạnh lùng, Tô Quỳnh Thy dứt khoát qua về giường của mình, tìm được chiếc máy tính thường dùng.

Cô chuẩn bị từ hôm nay trở đi sẽ thứ đi xử lý sự vụ của TQT, có nhiều thứ dù sao cô cũng nên làm, mấy năm trước không hiểu chuyện lại lười biếng, bây giờ lại làm lại lần nữa, cũng nên có thực lực của mình mới có thể bảo vệ tốt người xung quanh.

Bắt đầu xử lý những văn kiện đơn giản, hôm nay cô về nhà ngoại, trừ việc thẹn thùng khi đối mặt với Hoắc Hải Phong, còn vì thuận tiện bàn bạc với người của TQT, cũng để không quấy rây Hoắc Hải Phong nghỉ ngơi, cô tiếp nhận muộn nên cần phải nỗ lực nhiều một chút.

Bên ngoài cửa he hé, ông cụ Chánh tới, không nói nhiều, chỉ dẫn Hướng Minh cùng đi ra ngoài.

Tô Quỳnh Thy thu dọn một vài đồ lẻ tẻ vụn vặt xong, không quản những việc này nữa, ông nội Chánh sẽ không làm khó chắt trai của mình.

Bóng đêm bên ngoài đã phủ xuống, sau khi Hướng Minh được đưa đi, đèn trong phòng bị tắt mất mấy cái, có chút lờ mờ, người đàn ông ngồi dựa vào giường, một bên mặt bị ánh sáng dìu dịu chiếu vào, cho dù vết xanh tím trên mặt vẫn chưa biến mất hoàn toàn, nhưng vẫn khiến người ta kinh ngạc, môi đỏ rực, giống như quỷ ma vừa mới hút máu xong.

Tô Quỳnh Thy không nói gì, nhìn chằm chằm vào cánh môi anh, lông mày hơi nhíu lại, sao môi lại đỏ thế, bôi son à?

“Đã muộn rồi, bên ngoài còn có người trông coi.” Hoắc Hải Phong hé miệng, nói một câu.

“Không sao, lái xe tới đón em, vệ sĩ của anh đều là người được huấn luyện nghiêm chỉnh, bảo vệ một người phụ nữ như em không thành vấn đề”

Vẻ mặt Tô Quỳnh Thy không biểu tình nói.

Hoắc Hải Phong cụp mắt, giãy dụa muốn từ trên đường xuống, không để ý tới vết thương, nhào tới Tô Quỳnh Thy, nửa ghé vào người cô, ánh mắt tủi thân: “Thy, sáng anh đâu có nói lời gì quá đáng, sao em lại không để ý tới anh, em yên tâm để anh ngồi một mình trong bệnh viện sao? Em bỏ được à?”

Đột nhiên bị người ta bổ nhào vào người, Tô Quỳnh Thy liên tiếp lùi vê sau mấy bước, mới miễn cưỡng ổn định được cơ thể, ngửa đầu, vất vả chống đỡ: ‘Em không có tức, chỉ là phải làm ít chuyện, Hải Phong, anh cẩn thận vết thương trên người!”

Một người đàn ông cao mét tám mấy, nặng hơn sáu mươi cân, Tô Quỳnh Thy tay trói gà không chặt, chỗ đỡ không dễ dàng gì.

Thấy người không nhúc nhích chút nào, một đôi mắt đen cố chấp nhìn mình, Tô Quỳnh Thy hết cách, trái tim cũng mềm nhũn một nửa.

Cô ngẫm nghĩ, dứt khoát đổi tư thế, ôm lấy anh, nhón chân lên, hôn một cái lên đôi môi mỏng của anh, cười tủm tỉm nhìn anh.

“Được rồi, bây giờ có thể cho em đi được rồi chứ?” Cô ngáp nhẹ một cái: “Mai em còn phải tới TQT một chuyến, đã nói với quản lý xong rồi, nếu đến muộn cũng không tốt!”

Hoắc Hải Phong: “…

Tuy nói TQT là do một tay Tô Kiến Định khai sáng, thời gian cũng chỉ mới năm năm, người bên cạnh cũng có tính là tôn trọng anh ấy, mà dù sao cô cũng là em gái của anh, cũng không phải là cô chủ gì, đến lúc đó người ngáng chân cô cũng không ít, anh không yên lòng, không tự mình đi xem, anh sợ những người kia sẽ được nước lấn tới.

Tô Quỳnh Thy nhíu mày: “Đừng lo, chuyện anh và anh trai em làm được thì em nhất định cũng làm được, tin tưởng em có được không! Với cả, anh không thể cứ giờ giờ phút phút ở cạnh em được, em cũng cần phải tự mình đối mặt’ Nói như vậy cũng không sai, nhưng Hoắc Hải Phong vẫn không yên lòng.

Giữa hàng lông mày của anh lộ ra vẻ lo lắng, nắm cổ tay cô lùi sau hai bước ngồi lên giường, Tô Quỳnh Thy bị anh đặt ngồi lên đùi anh, bên tai truyên đến giọng nói khàn khàn của anh: “Anh không thể trơ mắt nhìn, Thy, em phải nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để mình bị thương, không thì mặc kệ là TQT hay Tô Kiến Định, anh sẽ không từ bỏ ý đồ!”

“Em biết anh đang lo cho em, cứ ngoan ngoãn ở lại bệnh viện chờ tin tốt của em đi!”

Xoa xoa gương mặt đẹp đẽ của anh, Tô Quỳnh Thy thỏa mãn nheo mắt lại, tâm trạng khá hơn nhiều rồi.

‘Vậy hôn lễ của chúng ta cứ giao cho anh toàn quyền xử lý được không!”

Giọng nói của anh lãnh đạm, con ngươi như ẩn chứa bí mất, lóe sáng, mắt không chớp nhìn cô.

Hai người nhìn nhau, lòng bàn tay nóng hổi của anh gắt gao nắm chặt cổ †a cô, giống như nếu cô mà không đồng ý thì sẽ không buông ra vậy.

Tô Quỳnh Thy trầm ngâm hồi lâu, bỗng nhiên bừng tỉnh: “Anh nói nhiều như vậy, mục đích cuối cùng vẫn là hôn lễ chứ gì! Nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì? Hôn lễ cũng không phải trò đùa, đừng vượt quá giới hạn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play