Anh giật mạnh dây chuyền trên cổ xuống đưa cho ông ta, vẻ mặt Tô Kiến Định lãnh đạm, cúi thấp đầu, ánh mắt đầy vẻ quỷ quyệt.

“Tất cả mọi người đều biết con của tôi có rất nhiều, nhưng tôi không có khả năng có đứa con nhỏ như cậu được, đúng là tôi nhìn cậu thuận mắt, nhưng người lừa gạt tôi, chưa từng có được kết cục tốt.”

Otto nhìn vật mà anh cầm trong tay, sớm mấy năm, phàm là biết có phụ nữ mang thai, ông ta sẽ để lại một sợi dây chuyền, thuận tiện về sau nhận thân phận, dây chuyên đưa ra trên cơ bản đều đã thu hồi lại, mặc dù có mấy chiếc vẫn đang lưu lạc bên ngoài, nhưng nhỏ tuổi giống như anh thì không thể nào là con của ông ta được.

“Đây là của mẹ tôi, tôi đến từ Hải Phòng. Nếu như mẹ thật sự là đứa con gái mà Otto coi trọng nhất, thì chỉ cần anh nói một hai điểm tương xứng, chuyện kế tiếp không cần anh lo, tự nhiên sẽ có người đi điều tra.

“Cậu có biết mình đang nói gì hay không? Nếu thứ này là của mẹ câu, thì vì sao mẹ cậu không tới tìm tôi?” Nắm chặt sợi dây truyền trong tay, biểu cảm của Otto đột nhiên trở nên dữ tợn, hai mắt giống như là phun ra lửa, hơi dướn người, nhìn chằm chằm vào Tô Kiến Định.

“Mẹ và bố của tôi mười năm trước bị người làm hại, chết vì tai nạn xe, tôi còn có một người em gái, bây giờ vẫn đang ở Hải Phòng, chỗ tôi có mấy tấm ảnh chụp mẹ mình, ông muốn xem không?”

Nhìn biểu cảm của Otto, Tô Kiến Định liền biết, người này thật sự là ông ngoại trên danh nghĩa của mình.

“Chết vì tai nạn xe cộ… Ai hại chết, đã tim được hung thủ chưa? Cậu nói mình là con gái của Yelis, dựa vào cái gì mà tôi phải tin cậu?” Tìm con gái ba mươi mấy năm, tốn không ít công sức, bây giờ lại đột nhiên có người chạy tới nói cho ông biết, Yelis đã không còn ở trên nhân thế, chuyện này làm sao mà ông có thể chịu đựng được…

“Rốt cuộc mẹ tôi có phải con gái của ông hay không, ông đến Hải Phòng điều tra một chút là được rồi, huống chỉ nếu ông thật sự muốn tìm con gái mìn, ba mươi mấy năm không tìm được chút tin tức nào sao? Chẳng lẽ ông không nghĩ tới là có người không muốn để ông tìm thấy à…!

Trên đường tới đây, Tô Kiến Định muốn nói rất nhiều, Hải Phòng nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng nếu như công tước Otto tìm người thì không thể nào không có tin tức gì của mẹ được, khả năng duy nhất là lúc đó có người che giấu chuyện này.

“Cậu nói cho tôi biết, ai là người hại chết Yelis… Đứa con gái bảo bối, từ nhỏ đã nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, cũng chiều nó không rành thế sự, thậm chí còn chạy trốn theo người đàn ông khác, giờ lại chôn vùi mạng sống ở nơi kia, đáng lẽ ông sớm phải biết, Yelis nhất định sẽ tới Hải Phòng…

Trong lòng đau đớn khôn nguôi, mặt Otto cắt không còn giọt máu, nhìn như bị già đi cả chục tuổi.

“Kẻ đứng sau là Dương Minh Hạo, đồng lõa là Trân Tuấn Tú, những chuyện khác tôi đã xử lý, lần này tôi qua cũng là vì chuyện này. Dương Minh Hạo lập tức sẽ bị điều đi, tôi không có năng lực đè ông ta lại, cho nên mới tìm ông hỗ trợ!

Lúc yếu thế thì nên tỏ ra yếu đuối, Tô Kiến Định nhìn thấy rõ ràng, mặc dù trong lòng có chút không thể tiếp nhận ông ngoại đột nhiên xuất hiện này, nhưng chỉ cần có thể giúp anh báo thù, cái khác đều là chuyện nhỏ.

“Thu dọn một chút, đưa theo người của chúng ta lập tức đi, tôi thật muốn xem xem, rốt cuộc là kẻ nào gan to bằng trời dám đụng tới Yelis bé nhỏ của tôi, còn có em gái của cậu, bây giờ nó ổn chứ?!

Mặc dù chưa hoàn toàn tin tưởng Tô Kiến Định, nhưng chỉ cần nghĩ tới đây là con trai của con gái ông, trong lòng ông liền không kìm được dịu dàng hơn, nói chung yêu ai chính là yêu cả đường đi lối về.

“Em gái tôi bây giờ rất tốt, có điều Hải Phòng bây giờ có chút phức tạp, tạm thời tôi còn chưa nhận được tin tức…

Tới đây hai ngày liền giải quyết được vấn đề, tốc độ ngược lại có chút vượt ngoài dự kiến của Tô Kiến Định, nếu bây giờ trở về ngày thì sẽ không có việc qì.

“Linh Đan! Linh Đan! Lập tức thu dọn hành lý, sáng mai tôi muốn tới Hải Phòng…’ Đây cũng là trợ lý thứ tám bên cạnh ông, cũng là người ở lại lâu nhất, Otto cao giọng nói hai câu, sau đó liền ngồi trên ghế thất thân.

“Công tước, nếu như ông muốn xuất ngoại cần phải cùng…!

“Tôi muốn đi ra ngoài không cần báo cáo với bất kỳ ai cả, còn nữa, Linh Đan, cô đã ở bên cạnh tôi gần một năm, hẳn là biết tính tình của tôi thế nào chứ!” Giọng điệu uy hiếp trắng trợn, Otto nheo mắt nhìn chằm chằm cô ta.

“Xin công tước yên tâm, tôi lập tức đi xử lý” Linh Đan lập tức cúi đầu, cung kính nói, công tước đã đổi tám trợ lý bên người trong vòng hai năm, sỡ dĩ cô có thể ở lại cũng vì hai chữ nghe lời, điểm ấy chính cô hiểu rõ, Otto cũng hiểu rõ.

“Tạm thời ở đây nghỉ ngơi một chút, tôi đã dặn dò người hầu đưa cậu tới một gian phòng, ngủ một giấc, ngày mai chúng ta xuất phát.” Otto vỗ vỗ bả vai Tô Kiến Định, thân thể cao lớn, lưng hơi gù, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Chuyện này đối với ông có đả kích không nhỏ, cả người như mất hết sức lực, hoàn toàn có dáng vẻ của một ông lão tuổi đã xế chiều, cũng giống như mất hết hi vọng sống vậy…

Tô Kiến Định mím môi, đi theo người hầu đến gian phòng chuẩn bị cho mình, quả nhiên thấy Chu Thanh bị trói trong đó.

Dây thừng thắt cực kỳ chặt, anh tốn rất nhiều sức lực mới có thể cởi trói thả người, Tô Kiến Định thở dài một hơi, vịn thành giường chật vật đứng lên.

“Chủ tịch, anh không sao chứ, bọn họ có làm gì anh không? Tôi ở sảnh lớn đi hai vòng, lúc về không tìm thấy anh liền náo một chút, không bao lâu sau liền bị người ta trói ném vào đây, anh có bị thương không, chân có bị thương không…

“Yên tâm, không có việc gì, chuyện đã được giải quyết rồi, sáng mai chúng ta sẽ về nước.’ Miệng thì nói không sao, Tô Kiến Định cắn răng vén quần lên, quả nhiên đầu gối tìm thành một mảng lờn, có nhiều chỗ còn ẩn ẩn vệt máu tươi.

Chu Thanh bị vết thương làm cho giật mình kêu lên, không để ý tới tay chân bị trói đau nhức, cau mày đứng lên: “Chủ tịch, anh chờ một chút, để tôi đi xin bọn họ hòm thuốc, miệng vết thương của anh mà không xử lý thì mai sẽ bị sưng lên mất!!

Cũng không biết là đập vào đâu, tổn thương trước đó chưa lành, bây giờ thì hay rồi, lại thêm vết thương mới.

“Không sao, xử lý đơn giản một chút là được, lát nữa cậu liên lạc về nước, hỏi một chút xem tình hình bây giờ thế nào, nhân tiện nói với Quỳnh Thy là tôi sẽ về ngay, để con bé không phải lo lắng.

Có được công tước Otto thì tương đương với việc nắm được hai phần ba thành công trong tay, tảng đá lớn trong lòng Tô Kiến Định cũng được rời đi, cảm xúc nôn nóng ban nãy hòa hoãn đi nhiều, ngay cả sắc mặt cũng tốt hơn vài phần.

Chu Thanh đồng ý, ra ngoài tìm hòm thuốc, mấy phút sau quay lại phát hiện Tô Kiến Định đã ngủ, không đành lòng quấy rây anh, nên xử lý đơn giản vết thương trên đùi anh xong, băng bó kỹ lại, kéo chăn đắp kỹ lại cho anh rồi quay người đi ra cửa.

Trong nước bây giờ còn chưa đến giữa trưa, mấy ngày nay tĩnh dưỡng, vết thương của Hoắc Hải Phong cũng khá lên nhiều, bây giờ ngoại trừ thức ăn lỏng, anh đã có thể ăn vài món đơn giản khác, tốc độ khôi phục vết thương cũng nhanh hơn người bình thường một chút.

“Đêm qua ông nội nói là sẽ đến thăm Hướng Minh, trước khi đi anh trai có hỏi em có muốn đính hôn với anh trước không, em nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyến định là chờ đợi.” Trên mặt đầy ý cười, Tô Quỳnh Thy ngừng một lúc rồi nói tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play