Lén lút nhìn cô một cái rồi lại nói tiếp: “Dáng người hết đẹp cũng không sao, dù sao Quỳnh Thy cũng đâu có nhìn…!
Giọng nói dịu dàng, còn phát ra một chút ấm ức, Tô Quỳnh Thy âm thầm liếc mắt, trong lòng cực kỳ phỉ nhổ hành động này của anh, gương mặt cũng từ từ đỏ lên, biết ngay là sẽ thế này mà. Nếu để cho cô biết rốt cuộc ai là người dạy cho anh mấy lời không đứng đắn này, cô nhất định sẽ cho người kia có thể thưởng thức thế nào gọi là gieo gió gặp bão!
“Anh ngoan ngoãn cho em một chút có được không, đã bị thương thành thế này rồi, ai còn muốn nhìn thân hình anh rốt cuộc như thế nào chứ! Huống chi đã qua hơn năm năm, em đã sớm quên ngày trước anh trông thế nào rồi!
Lau qua cho anh một chút rồi thay cho anh bộ quần áo khác, cũng không mất bao lâu. Tô Quỳnh Thy liên bưng chậu nước trở vào phòng vệ sinh nửa ngày cũng không thấy ra, Hoắc Hải Phong dựa vào tường, nụ cười xán lạn trên mặt, có lẽ đây là lúc anh được cười thoải mái nhất trong mấy năm này.
Phòng bệnh bên cạnh, một già một trẻ đang nói chuyện vui vẻ, Hướng Minh thông minh hiểu chuyện, ngoan ngoãn đáng yêu, cậu bé nhanh chóng chiếm được trái tim của ông cụ Chánh, để ông cụ ôm lấy cậu bé gọi là tâm can bảo bối, thậm chí ngay cả khi Tô Quỳnh Thy đến, ông vẫn không muốn buông tay thả cậu bé về, hấp tấp đi theo sau lưng cùng đến phòng bệnh của Hoắc Hải Phong.
“Chú Phong, vết thương của chú sao rồi ạ? Bác không có ở nhà, mẹ lại ở bệnh viện, trong nhà chỉ có một cháu, chú phải nhanh chóng khỏe lên nhé, nếu không mẹ sẽ không thể về với cháu.
Cẩn thận tránh đi vết thương trên người Hoắc Hải Phong, Hướng Minh đứng trên ghế ôm ôm, hôn hôn anh.
“Sẽ nhanh thôi, nếu Hướng Minh nhớ mẹ, chú không ngại cho cháu qua đây ngủ chung” Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu bé, anh đã phá lệ thích đứa nhỏ này, ngoan ngoan nghe lời khiến người ta đau xót, thông minh hiểu chuyện vô cùng, tâm tư của cậu bé còn nhạy cảm hơn mẹ một chút, có thể phân biệt được rõ ràng tâm trạng của người khác, nhưng vẫn có thể sống vui vẻ như vậy, có đôi khi ngẫm lại, anh đều cảm thấy có chút khó tinI “Đương nhiên là cháu nhớ mẹ rồi, chú ơi, chú Nam ở đâu ạ? Chú biết chú ấy ở đâu không? Đã gần một tháng rồi cháu không thấy chú ấy!” Cho dù hỏi thế nào, hỏi ai đều không có được câu trả lời, từ khi có ý thức, đây có lẽ là lần đầu tiên Lê Quốc Nam rời khỏi cậu bé lâu như vậy, điều này khiến cho cậu bé không chấp nhận được, nhớ đến lợi hại.
“Hướng Minh!” Tô Quỳnh Thy vươn tay ôm cậu bé xuống, hốc mắt lập tức đỏ lên, trong mắt lấp lánh nước, lén lúc quay lưng về phía Hướng Minh lau đi nước mắt sắp tràn ra, trái tim đau đớn dữ dội.
“Con nói gì không nên nói sao ạ? Vì sao mẹ lại trông khó chịu như vậy?!
Không hiểu sao, cậu bé chỉ là có hơi nhớ Lê Quốc Nam, hỏi về tung tích của Lê Quốc Nam một chút thôi, sao mọi người lại có vẻ khó chịu thế.
“Chờ mấy năm nữa, Hướng Minh lớn một chút, chú sẽ dẫn cháu đi gặp chú Nam, có được không!” Có một vài việc vẫn nên để trong lòng thì hơn, trẻ nhỏ rất đơn thuần, anh không muốn phá hư.
“Vậy được ạ, có điều bây giờ cháu buồn ngủ quá, mẹ ơi, chú ơi, cụ ơi, cháu đi nghỉ ngơi trước đây ạ, mọi người ngủ ngon!” Trẻ con đúng là không có đủ tinh lực, cả ngày hoạt động ở nhà trẻ rồi, bây giờ đã sớm không còn tỉnh thần nữa.
“Sớm nghỉ ngơi một chút, vừa khóe mất hôm nay nghỉ học, con ở lại bệnh viện với mẹ và chú đi.” Nhéo nhéo gương mặt bánh bao của cậu bé, Tô Quỳnh Thy nín khóc mà mỉm cười, kéo mành che ra, ôm cậu bé cùng nằm vào trong chăn.
Chờ cho ngọn đèn nhỏ bên kia tắt đi, Hoắc Hải Phong mới chuyển hướng nhìn, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn về phía ông cụ Chánh: “Ông nội, việc ở công ty có phải không được thuận lợi?” Mặc dù Lâm Tiến Quân đang ở trong bệnh viện nhưng dù sao anh cũng đã điều hành Sunrise mười năm, tin tức của tập đoàn, anh thậm chí không cần gọi hỏi, tự nhiên có người thông báo cho.
“Tạm thời còn có thể đối phó được, con nghỉ ngơi cho tốt, cũng không biết bên Tô Kiến Định thế nào rồi, thành hay bại toàn bộ đều nhờ vào cậu ấy: Ông cụ Chánh nói sang chuyện khác, ông không muốn để Hoắc Hải Phong lo lắng nhiều, liếc anh một cái rồi chống gậy muốn rời đi.
“Nhắc đến Tô Kiến Định, cháu lại có vài lời muốn hỏi ông nội, ông hẳn là biết nguyên nhân xuất ngoại của anh ấy lần này đúng không ạ? Nói gì mà bi thương mà thần bí, rốt cuộc anh ấy muốn làm gì? Không có nguy hiểm đến tính mạng chứ?!
Hoắc Hải Phong híp mắt nhìn ông cụ Chánh, anh không nhịn được nổi nóng, Tô Kiến Định lại ném lại cục diện rối rắm, mình thì chạy ra nước ngoài, còn có thể nguy hiểm đến tính mạng, lỡ như một khâu trong đó xảy ra vấn đề, đừng nói là anh ấy, ngay cả Quỳnh Thy, Hướng Minh, còn cả nhà họ Hoắc đều sẽ xong đời.
“Chuyện này Tô Kiến Định không cho phép ông nói, cháu chỉ cần biết là cậu ấy đi bàn bạc với người nhà của mình trước, cho dù thế nào cũng không nguy hiểm đến tính mạng, an tâm chờ cậu ấy về là được!
Trong phòng bệnh, Hoắc Hải Phong và ông cụ Chánh mặt mày ủ rũ, tinh thân sa sút, ở nơi nước ngoài xa xôi, Tô Kiến Định lúc này đang ngồi trên xe đi về phía phủ công tước Otto.
Mặc dù lần này đi chưa chắc đã gặp được công tước Otto, nhưng dù chỉ có một phần trăm cơ hội, anh cũng vẫn phải thử. Nắm chặt sợi dây chuyền trên tay, Tô Kiến Định hít sâu một hơi, động tác chậm chạp bước xuống xe.
Chân còn chưa có nhanh nhẹn hẳn, nhưng đã có thể từ từ đi bộ, loại tình huống này, anh không hi vọng mình ngồi xe lăn đến gặp cái người gọi là ông ngoại của mình kia.
“Tổng giám đốc, đã nghe ngóng được, tối hôm nay công tước Otto sẽ tới vào khoảng bảy rưỡi, ở lại chừng hai mươi phút, mặc dù trụ sở này dùng dưới tên ông ấy, nhưng bây giờ người ở là đứa con thứ ba của ông ấy, thỉnh thoảng công tước mới ghé qua thăm!
Nước ngoài không thể so với trong nước, tin tức không dễ tra, nhưng cũng may là TQT trưởng thành bên Mỹ, tin tức bên này anh cũng có thể xem qua, cẩn thận một chút có thể dùng ít tiền mua vài tin có ích.
“Tốt, tất cả hành động theo kế hoạch, bảy rưỡi tách ra hành động, hai mươi phút sau đi tới đón tôi.’ Đi đứng còn chưa lưu loát, Tô Kiến Định đi cực kỳ chậm, người ở bên trong có thể thấy được rõ ràng.
Công tước Otto đứng trên lầu ba liếc mắt liền thấy Tô Kiến Định đang chậm rãi đi tới, mặc dù khoảng cách xa, không thấy rõ dung mạo, nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân của anh đều tỏa ra vẻ quen thuộc, nghĩ một lát cũng không nhớ gặp ở đâu, dừng một lát, lại trở vê ghế sô pha ngồi: “Linh Đan, tra lai lịch của cậu trai vừa rồi, cẩn thận một chút!!
“Công tước yên tâm, tôi đã phân phó rồi!” Linh Đan gật đầu, một thân mặc vest đen già dặn, tóc búi chỉnh tê sau gáy không có một sợi thừa, gọng kính màu đen gác ở sóng mũi, gương mặt nhìn trẻ trung xinh đẹp nhưng bộ quần áo lại khiến cô trong như ba mươi tuổi.
“Ừm, đi xuống đi.” Otto dựa vào ghế phất phát tay, nhắm mắt dưỡng thần.
Có người hoặc chuyện gì đó đáng nghi, trước hết của phải tra rõ đã mới có thể quyết là ra tay hay không, đây là đạo lý nhiều năm rồi ông ta ngộ ra được. Gương mặt công tước Otto toát ra vẻ thẳng thắn, thân hình cao lớn thẳng tắp, mặc dù tóc đã bạc trắng cả đầu nhưng lại không thấy vẻ vẻ già nua chút nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT