“Dương Thừa Húc, anh có gan thì nhốt tôi lại đi. Tôi luôn có thể tìm được cơ hội, chắc anh cũng biết tôi là hạng người như thế nào.”
Trần Mộc Châu cười, giọng cười của cô ta rất âm trầm, cộng thêm biểu cảm bình tĩnh không chút gợn sóng trên mặt cô ta nên tự nhiên để cho người khác cảm thấy sợ hãi.
“Mộc Châu, anh không nói là không cho em đi ra ngoài, chỉ là bây giờ Hải Phòng không được an toàn nữa rồi. Có lẽ em cũng biết chuyện Hoắc Hải Phong xảy ra tai nạn xe cộ rồi nhỉ. Anh biết là em muốn đi thăm anh ta, anh cũng biết là chắc chắn em vẫn còn chưa quên anh ta. Nhưng chắc chắn bây giờ đang có rất nhiều người đứng trông coi xung quanh anh ta. Bây giờ em qua đó không an toàn đâu, nếu như bị đám người kia thấy được thì em nghĩ bọn họ sẽ bỏ qua cho em sao?”
Dương Thừa Húc đi lên trước với vẻ mặt lo lắng, anh ta đi tới bên cạnh Trần Mộc Châu rồi dìu cô đứng dậy như dỗ dành một con mèo nhỏ.
“Không quan tâm được nhiều như thế, bây giờ em chỉ muốn đi ra. Anh cũng biết rằng em sẽ không lấy sự an toàn của mình ra làm trò đùa mà.”
Trần Mộc Châu đang rất lo lắng, cô ta không rảnh để ý tới bộ dạng của Dương Thừa Húc…
“Mộc Châu, anh vừa mới nhận được tin tức. Một tiếng trước Hoắc Hải Phong đã được đưa tới bệnh viện, người nhà họ Tô và ông cụ Chánh cũng đã tới. Bây giờ tầng thứ tư của bệnh viện đã bị phong tỏa rồi. Cho dù anh cho em đi ra thì em cũng không gặp được anh ta đâu. Bây giờ Hoắc Hải Phong còn chưa biết sống chết, em cảm thấy em có thể gặp được anh ta sao?”
Trên đường về nhà Dương Thừa Húc đã nhận được tin tức. Anh ta vốn nghĩ rằng còn có thể giấu diếm thêm một lúc nhưng không ngờ lại không giấu được. Dương Thừa Húc ủ rũ, nhiều năm như thế rồi nhưng anh ta vẫn chưa làm được việc gì nên hồn cả.
“Cho dù không gặp được thì em cũng phải đi qua đó. Dương Thừa Húc, em biết rằng anh sẽ tìm được cách mà đúng không” Đột nhiên mắt Trần Mộc Châu sáng lên, cô ta cầm lấy tay của Dương Thừa Húc rồi nhìn chằm chằm vào anh ta. Thế lực của Dương Minh Hạo là mạnh nhất Hải Phòng này.
Hoắc Hải Phong xảy ra chuyện, bây giờ nhà họ Hoắc đang trong lúc rối loạn.
Nếu như Dương Minh Hạo nhúng tay vào thì việc nhìn thấy Hoắc Hải Phong cũng chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi.
Dương Thừa Húc nhìn chằm chằm vào Trần Mộc Châu. Muốn trà trộn vào bệnh viện thì dễ, nhưng muốn gặp được Hoắc Hải Phong thì rất nguy hiểm, chỉ cần hơi sơ ý một chút là sẽ bị bắt. Anh ta nhìn chằm chằm Trần Mộc Châu một lúc lâu rồi mới quyết định.
“Anh có thể đưa em qua đó, nhưng mà Mộc Châu à, em chỉ có thời gian nửa tiếng mà thôi”
Dương Thừa Húc quyết định, anh ta hiểu rõ tính cách của Trần Mộc Châu, cũng nên để cô ta đi nhìn một chút nếu không cô ta sẽ không yên lòng, cuối cùng còn lén chạy đi thăm, đến lúc đó sẽ càng nguy hiểm hơn.
Chẳng bằng để anh ta dẫn Trần Mộc Châu đi, dù sao vẫn được an toàn.
Dương Thừa Húc tự mình lái xe dẫn Trần Mộc Châu tới bệnh viện.
Đến nơi, anh ta đậu xe ở một chỗ kín đáo rồi dặn dò Trân Mộc Châu một hồi lâu mới cho cô ta xuống xe.
Trần Mộc Châu đi theo tuyến đường mà Dương Thừa Húc dặn dò cô, lựa cầu thang ít người rồi đi thẳng tới tầng Hoắc Hải Phong đang ở.
Cô ta nhìn chung quanh một chút rồi mới lặng lẽ mở cửa. Cả tâng này đều bị vệ sĩ trông coi, có thể nói là gió thổi không lọt.
“Cô chủ, cô không vào thăm Chủ tịch Phong sao? Bác sĩ nói chỉ là tạm thời thoát khỏi nguy hiểm mà thôi, tối nay mới là giai đoạn quan trọng.”
Trùng hợp Chu Thanh đi qua nơi này, bên cạnh anh ta là người mà Trần Mộc Châu ngày nhớ đêm mong đều muốn giết chết.
Hai mắt cô ta cứ như rắn độc mà nhìn chằm chằm vào bóng người kia.
“Tôi đi xem Lâm Tiến Quân sao rồi.
Không phải vừa rồi bác sĩ cũng nói à, nếu không phải là anh ta liều chết bảo vệ cho Hải Phong thì nói không chừng anh ấy không đợi được đến khi đưa vào phòng cấp cứu. Từ lúc anh ta ra khỏi phòng giải phẫu cũng không biết ra sau rồi, dù nói thế nào thì tôi cũng muốn đi thăm”
Tô Quỳnh Thy hơi ngừng lại, giọng nói của cô tràn đầy sự mệt mỏi.
Trước đây không lâu cô còn tưởng rằng cả đời này đều không thể gặp lại người nào đó nữa, không ngờ rằng tình thế xoay chuyển. Cô hít sâu một hơi, nén lại cảm giác chua xót trong lòng rồi đi về phía phòng bệnh phía trên.
“Cô chủ, Chủ tịch dặn cô nghỉ ngơi sớm một chút, đừng mệt nhọc. Anh ấy về trước, bảo tôi trông chừng ở đây”
“Được, tôi biết rồi, anh cũng nghĩ ngơi cho sớm đi. Anh của tôi giao cả cho anh đấy, anh ấy không phải là người biết chăm sóc bản thân mình”
Tô Quỳnh Thy chớp chớp đôi mắt chua xót của mình rồi mở cửa đi vào.
Mà mọi chuyện này đều bị Trần Mộc Châu nhìn thấy, sự thù hận của cô †a ngày càng nồng đậm, cô ta cắn răng nghiến lợi mà gắn từng tiến: “Tô Quỳnh Thy!”
Chính là con đàn bà tỉ tiện này đã cướp đi mọi thứ của cô ta. Nếu không thì người phải trốn tránh như chó nhà có tang chính là Tô Quỳnh Thy, mà cô thì nên sống với danh nghĩa bà chủ nhà họ Hoắc, vợ của Hoắc Hải Phong.
Trần Mộc Châu nhìn chằm chằm hành lang được vệ sĩ bảo vệ nghiêm ngặt một lúc lâu nhưng vẫn không tìm ra cơ hội nào. Tối nay cô ta không có cơ hội nhìn thấy Hoắc Hải Phong rồi, nhưng biết được anh đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm cũng không uổng công.
Trần Mộc Châu không dám hành động thiếu suy nghĩ nên chỉ có thể lén lút rời đi.
Dương Thừa Húc đã đợi ở cửa sau bệnh viện một lúc lâu, bởi vì anh ta sợ bị lộ nên đã tắt xe đi.
Trần Mộc Châu đi từ một hướng khác tới, bởi vì cô ta sợ bị phát hiện nên trực tiếp rẻ vào một hẻm nhỏ.
A…A…
Trần Mộc Châu còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên có một bóng người đi tới bịt miệng cô ta lại rồi đẩy cô ta vào trong xe.
“Trần Hiền!”
Trong sự hoảng sợ mang theo chút tức giận, cô ta không nói cái gì mà trực tiếp đưa tay giáng một cái tát lên mặt của Trần Hiền. Trần Mộc Châu còn chưa kịp cất tiếng mắng anh ta thì đã bị anh ta che miệng lại rồi ra hiệu bên ngoài có người.
Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, Trần Mộc Châu thông qua khe cửa mà nhìn một lúc lâu, có sáu bảy người tới nhưng cô ta không nhận ra một ai cả.
Đến cùng là đám người này là ai, nhìn thì là nhằm vào Trần Mộc Châu, cô ta nín thở cho tới khi đám người kia rời đi.
Trần Mộc Châu kéo tay của Trần Hiền ra rồi hỏi: “Anh theo dõi tôi ư?”
Trần Mộc Châu nhìn chằm chằm Trần Hiền với sự xem thường và nghi ngờ.
“Xin lỗi, tình huống khẩn cấp, tôi không có thời gian chuẩn bị nên ra tay có hơi cẩu thả một chút, chị tha lỗi”
Từ sau cuộc gặp mặt lần trước thì Trần Hiền vẫn luôn để người theo dõi Trần Mộc Châu. Hiếm khi gặp được Dương Thừa Húc thả cô ta ra ngoài, đã có bạn hợp tác sẵn như thế này thì anh ta phải tận tâm tận lực đi tranh thủ chứ.
“Câm mồm! Ai là chị anh, chúng ta đều biết rõ mấy chuyện ghê tởm kia.
Đừng để tôi nói thêm một lần nữa, đừng có gọi tôi là chị! Làm người khác buồn nôn thì cũng nên có mức độ mà thôi.”
Trần Mộc Châu cất tiếng mỉa mai.
Loại người không có lợi không dậy sớm như Trần Hiền thì sao lại có lòng tốt như thế chứ. Trần Mộc Châu nói xong thì không để cho Trần Hiền có chút cơ hội nào mà định quay người rời khỏi.
“Bây giờ ngoài kia đều là người muốn bắt cô, cô cho rằng Dương Thừa Húc sẽ bảo vệ được cô ư? Nếu không phải là có Dương Minh Hạo đứng sau dẫn dắt thì cô đã bị người khác bắt đi từ lâu rồi”
Trần Hiền không hề có chút hoảng hốt nào, anh ta đưa tay vòng trước ngực rồi mỉm cười, tỏ vẻ Trần Mộc Châu thích làm gì thì làm.
Tính cách của Dương Minh Hạo vô cùng cực đoan, chỉ cần là ông ta thích, xem như người một nhà thì cho dù có trả giá lớn đến mấy ông ta cũng sẽ bảo vệ người đó an toàn. Nhưng nếu như là một người không có quan hệ gì với ông ta mà có bị dẫn vặt đến chết trước mặt ông ta thì ông ta cũng chẳng thèm chớp mắt một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT