Dương Thừa Húc do dự một hồi, thấy Dương Minh Hạo hoàn toàn không có ý định đổi ý thì mới quay người xông ra ngoài, đây chính là cơ hội cuối cùng, dù thế nào cũng phải nắm lấy.

Chạy về phòng, chưa kịp thở thì đã hai tay chống eo: “Mộc, Mộc Châu, bố, bố bảo em đi, đi tới thư phòng, nói là, trong năm phút em phải qua đó, thì có thể thương lượng chuyện công ty”

Ăn nói lắp bắp nhưng cũng coi như đầy đủ, anh ta vẫy tay, từ chối ý muốn đỡ mình của Trần Mộc Châu, đẩy Trần Mộc Châu ra ngoài: “Thời gian, không nhiều, mau đi, đi đi”

“Vậy anh ngoan ngoãn ở phòng đợi em, đợi em đem tin tốt về đợi anh”

Nghe lời Dương Thừa Húc, nụ cười trên mặt Trần Mộc Châu trở nên xán lạn, quả nhiên cô ta nghĩ đúng, con người Dương Minh Hạo ngoài mặt tuy có vẻ như chẳng quan tâm tới điều đi, nhưng thực ra là một người rất mềm lòng, dù sao thì Dương Thừa Húc vẫn là con trai ông ta, không khuyên được con trai, ông ta sẽ cảnh cáo người ngoài.

An ủi Dương Thừa Húc xong, Trần Mộc Châu chạy về phía thư phòng, trong mắt là ý chí rất kiên định.

“Cộc cộc cộc!” Động tác gõ cửa rất nhanh chóng, cô ta đứng ngoài của đợi một lúc rồi mới: “Chú Hạo, chú tìm cháu sao, bây giờ cháu vào được không?” Giở trò trước mặt Dương Minh Hạo, Trần Mộc Châu hoàn toàn không có chút tự tin nào, cho nên lần này, cô †a quả thực rất có thành ý, hoàn toàn không dám giở trò gì.

“Vào đi” Âm thanh trầm thấp vang lên, Trần Mộc Châu mỉm cười đi vào, không hoang mang gì mà ngồi trước mặt Dương Minh Hạo, tư thế rất lễ độ mà phóng khoáng, khác hẳn với bộ dạng của Dương Thừa Húc.

Càng tới gần, sự ngạc nhiên trong mắt càng rõ ràng hơn, dù nhìn nhiều hơn mấy lần, Trân Mộc Châu vẫn không thể không thừa nhận, sức hút cá nhân của Dương Minh Hạo quả thực không thấp hơn bất cứ con cháu thế gia nào ở Hải Phòng, bởi vì tuổi tác, nên thậm chí còn có vẻ cuốn hút hơn cả đám Hoắc Hải Phong, đây là điều mà trước giờ cô ta không ngờ được, cho nên kể cả thu lại cảm xúc rất nhanh nhưng vẫn bị Dương Minh Hạo nhìn ra được.

“Biết tôi tìm cô để làm gì không?”

Chuyện cần làm vẫn còn rất nhiều, Dương Minh Hạo không có thời gian mà phung phí cho Trần Mộc Châu, ông ta hỏi thẳng vấn đề.

“Đương nhiêu là biết, nhưng, có thể chú hiểu nhầm rồi, lần này cháu tới đâu là để hợp tác với chú mà thôi, bây giờ nhà họ Trần đã đang bắt đầu yếu thế, hình như chú với bố cháu dạo này hợp tác không vui vẻ lắm, người có mắt đều nhìn ra được điều đó, Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định rất nhanh thôi sẽ có thể dẫm Trần Tuấn Tú ở dưới chân, thời điểm này, đổi người hợp tác cũng là lựa chọn tốt nhất của chú nhỉ!”

Trong lòng thấp thỏm bất an, ngoài mặt lại không chút gợi sóng nào, Trần Mộc Châu mím môi, hai tay bất giác đặt ở hai bên mép váy, nắm thật chặt, trên trán bắt đầu toát mồ hôi, chỉ bị Dương Minh Hạo nhìn một cái thôi cũng khiến cô ta cảm thấy như phải đi dạo trong địa ngục một vòng, người như thế tại sao tới giờ vẫn là thị trưởng của Hải Phòng, cô ta vẫn không biết và cũng không muốn biết, chỉ muốn làm đối tác một cách thuận lợi là được.

“Vốn của cô đâu? Khi mới bắt đầu hợp tác với tôi, Trần Tuấn Tú đã tặng cả nhà họ Tô cho tôi, tôi mới miễn cưỡng đồng ý, cô cảm thấy cô có gì khiến tôi động lòng được, đưa ra xem nào?”

Quả nhiên là trâu bò mới sinh thì không sợ hổ, lúc đó khi Trần Tuấn Tú nói chuyện với ông ta cũng không dám cứng giọng thế.

“Nhà họ Hoắc có tính không, chắc chú cũng biết, Trân Tuấn Tú đã giết chết Lê Quốc Nam, Tô Kiến định thực sự chuẩn bị đồng quy vu tận với ông ta, trước giờ Hoắc Hải Phong vẫn tình cảm sâu đậm với Tô Quỳnh Thy, anh ta chắc chắn sẽ không để Tô Quỳnh Thy đi chết, chỉ cần Trần Tuấn Tú có thể níu kéo được hai người này thì trong nội bộ nhà họ Trần vẫn sẽ có người của cháu, khiến Trần Tuấn Tú và Hoắc Hải Phong đồng quy vu tận chỉ là vấn đề thời gian thôi!”

Bao nhiêu năm nay, cô ta đã chết tâm với Hoắc Hải Phong từ lâu rồi, bây giờ cô ta chỉ muốn Hoắc Hải Phong nếm trải cảm giác trắng tay, cô ta muốn những người từng làm cô ta tổn thương phải trả giá, phải sống không bằng chết!

“Tôi hoàn toàn có thể đợi tới khi nhà họ Hoắc và nhà họ Trần lưỡng bại câu thương rồi mới ra tay, chứ không cần có cô, chỉ cần động tay một chút thôi thì sớm muộn gì nhà họ Trần và nhà họ Hoắc cũng sẽ là của tôi, sao tôi phải giúp cô?” Dương Minh Hạo đánh giá Trân Mộc Châu một hồi, rồi từ tốn đứng dậy, đi qua trước người đo ta, giơ tay cầm một chai rượu: “Uống chút?”

Đời này, tới bây giờ, ông ta đã gặp qua đủ kiểu phụ nữ, một cô gái trẻ thế này, chẳng qua chỉ là muốn mượn thế lực của ông ta để phục thù mà thôi, chẳng có gì đặc biệt, nhưng lá gan của cô ta không nhỏ, khiến ông khá tán thưởng.

“Chú, anh Húc vẫn đang đợi cháu ở phòng, cháu uống rượu thì không ổn lắm..” Quả nhiên cô ta đã đánh giá thấp Dương Minh Hạo, muốn báo thù, muốn để Trần Hiền nghe theo cô ta, nếu không có Dương Minh Hạo chống lưng thì cô ta chả là cái thá gì.

“Về đi, chuyện này tôi suy nghĩ rồi sẽ báo cho cô.” Nếu con trai mình đã xem trọng cô gái này, gan to, độc ác mà lợi hại, con ông như sắp lấy cô ta làm vợ vậy, Dương Minh Hạo ngẩn ra, nói ra miệng.

Vốn tưởng sẽ chẳng còn chút hi vọng nào nhưng không ngờ vẫn có khả năng thành công, trên mặt Trần Mộc Châu thoải mái hơn nhiều, vội vàng đứng lên, nói cảm ơn rồi vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài.

Trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Sunrise, sắc mặt Hoắc Hải Phong không tốt lắm, trước mặt là một hàng lãnh đạo của công ty đang đứng: “Phương án phát triển ở Thành Tây, các người chỉ giao cho tôi mấy thứ này thôi sao? Chắc là dự toán còn sai sót trăm chỗ, đã qua một tuần rồi, tối nay nếu vẫn không cho ra được thứ gì hợp tiêu chuẩn thì cút hết!”

Một phương án mà dùng cả tuần để viết, mà vẫn không xong, bây giờ Trần Tuấn Tú nhu phát điên muốn cướp miếng đất Thành Tây này với anh, không biết muốn làm gì, ban đầu đã không định nhường, bây giờ càng không, kể cả không dùng tới cũng không nhường cho Trần Tuấn Tú.

“Chủ tịch, nhà họ Lê đã có động tĩnh rồi” Trợ lí đợi mãi mới thấy Hoắc Hải Phong trút giận xong, mới cầm máy tính bản đi tới.

“Chuyện gì?” Hoắc Hải Phong nhíu mày cầm lấy máy tính bản, ngồi lại vị trí cu.

“Từ khi ông chủ hôn mê, ba ông nhà họ Lê đã chia cổ phần tập đoàn họ Lê thành ba phần, mỗi người chiếm một vần, vừa nhận được tin rằng ông ba nhà họ Lê xảy ra chuyện, cụ thể tạm thời vẫn chưa rõ, nhưng chắc là không quan tới ông hai”

Vừa nhận được ảnh, Lâm Tiến Quân cũng không dám nhìn thêm, hiện trường tai nạn của ông ba nhà họ Lê quả thực quả thảm thiết, nếu không phải do may mắn được đẩy ra ngoài, có khi bây giờ đã thành đống thịt bằm rồi.

“Hiện trường vụ việc có camera không? Có lên quan gì với nhà họ Trần không?” Ảnh hưởng ác liệt như thế, tình tiết lại rất quá đáng, nếu thực sự do ông hai nhà họ Lê làm thì quả thực là coi thường đám người nhà họ Lê này rồi, độc ác không kém gì nhà họ Trần.

“Tạm thời vẫn chưa tra rõ được, nhưng ông ba được đưa tới bệnh viện hình như không ổn lắm, chắc là..” Ông già mới ngã xuống mà đã ầm ï khó coi thế này, Lâm Tiến Quân quả thực không nỡ nhìn thẳng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play