“Nhưng dù sao con gái nhà bình thường đều không đến những nơi như thế, ở trong đó lâu đều có thể…
haiz, lần trước cũng trách Mộc Châu chỉ lo nói chuyện với anh Phong mà không quan tâm cô Quỳnh Thy, lúc trước có thể giúp đỡ hẳn là nên giúp đỡ…” Trần Mộc Châu lặp lại ở trong đầu ba lần cho lưu loát rồi liên tục xác nhận không có vấn đề gì, nhìn vẻ mặt ông cụ Chánh trông cũng không thay đổi gì mới chậm rãi thở ra một hơi.
“Mộc Châu, ông thấy Hải Phong không giữ được mình vậy thì chỉ bằng kết hôn sớm chút đi, không phải người xưa hay nói trước thành gia sau lập nghiệp, chờ sau khi Hải Phong kết hôn với cháu thì sẽ biết kiểm chế hơn, sau này Mộc Châu hãy cố gắng để cho Hải Phong ít tới mấy nơi như “Thiên Đường” đó.” Ông cụ biết trong lòng cô gái đang dìu mình đang nghĩ gì nên sắc mặt không thay đổi.
Mấy ngày trước vốn muốn nói chuyện kết hôn trước thời hạn và thừa dịp này nói rõ ràng để nhà họ Trần cùng với xúc tiến tiến trình hợp tác của Sunrise, cũng coi là một công đôi việc.
“Ông nội, làm vậy thật sẽ không sao chứ? Lỡ như anh Phong tức giận thì sao… hơn nữa cô Quỳnh Thy…” Mục đích đạt tới nên nét mặt Trần Mộc Châu cũng lộ ra sự vui vẻ, cô ta ra sức bấm cánh tay mình mới miễn cưỡng đè cảm xúc đang sôi trào mãnh liệt xuống.
“Đương nhiên ông sẽ giải quyết Tô Quỳnh Thy, ý kiến của Hoắc Hải Phong không quan trọng, Mộc Châu của chúng ta chỉ cần yên tâm chờ làm cô dâu xinh đẹp là được rồi.” Ông cụ Chánh vui vẻ vuốt đầu Trần Mộc Châu, vừa nói xong quay đầu lại thì sắc mặt trở nên lạnh lẽo, âm trầm như có gió bão sắp tới.
Ông cụ Chánh tiễn Trần Mộc Châu di rồi đi lên tòa tháp với khuôn mặt vô cảm, cánh cửa tràn đầy bụi bặm lại được mở ra, tiếng “kẽo kẹt” làm người ta ê răng truyền từ tầng đầu đến tầng cuối.
Hoắc Hải Phong vẫn vô cảm ngồi ở trong góc, thậm chí hình như ngay cả tư thế cũng không thay đổi.
Ông cụ Chánh cau mày: “Ông và Mộc Châu đã bàn bạc thời gian kết hôn rồi, tính đầu tháng sau sẽ cho các con cử hành hôn lễ, ông biết bây giờ Tô Quỳnh Thy còn đang ở thành phố này, còn biết cô ta đang thuê nhà ở gần sân bay và qua lại với Lê Quốc Nam của nhà họ Lê, thật không biết cô ta có ý định gì?” Sắc mặt Hoắc Hải Phong tối đen, lúc trước anh không nên thả người phụ nữ kia ra, Lê Quốc Nam đi năm năm mới vừa về lại ôm ôm ấp ấp và liếc mắt đưa tình, thậm chí bây giờ còn ở cùng nhau: “Cháu không có ý kiến về chuyện hôn lễ trước thời hạn, nhưng hôm nay cháu phải ra khỏi đây.” Lông mày ông cụ Chánh vặn chặt vì Hoắc Hải Phong đồng ý quá dễ dàng khiến ông ta cứ có cảm giác bất lợi, vốn còn không muốn cho anh ra ngoài trước khi hôn lễ diễn ra nhưng nghĩ lại thì ông cụ Chánh vẫn không nói ra mà chỉ gật đầu bày tỏ chấp nhận yêu cầu này, ông ta không nói thêm gì khác nữa mà xoay người đi ra ngoài.
Thân thể Hoắc Hải Phong thiếu hụt thức ăn cực độ khiến dạ dày đau đến mức không còn cảm giác nên anh đi đến bệnh viện trước. Mặc dù bây giờ anh không cam lòng về chuyện Tô Quỳnh Thy và Lê Quốc Nam, nhưng sợ bứt dây động rừng nên tạm thời chỉ có thể lựa chọn chờ thời cơ hành động.
Hôn lễ được diễn ra trước thời hạn năm tháng, Hoắc Hải Phong đã sắp xếp rất nhiều chuyện nhưng bây giờ không thể sử dụng được, rất nhiều chuyện chỉ có thể bắt đầu sắp xếp tạm thời vì thời gian còn lại của anh cũng không nhiều.
Hoắc Hải Phong bắt đầu khua chiêng gõ mõ sửa sang và hoàn thiện lại kế hoạch của mình, ông cụ Chánh thừa dịp bây giờ anh ở bệnh viện không có cách nào thoát thân nên dẫn theo vệ sĩ và quản gia hẹn gặp Tô Quỳnh Thy.
Tô Quỳnh Thy vốn đang ở nhà dưỡng thai, lúc nhận được cuộc gọi của ông cụ Chánh thì cũng hơi mông lung, còn chưa hiểu ra chuyện gì đã bị người ta dắt mũi quyết định gặp nhau ở quán cà phê bên cạnh sân bay trong vòng nửa tiếng nữa.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không mà hôm nay Tô Quỳnh Thy lại ở nhà một mình, Lê Quốc Nam hiếm khi ra ngoài lại đi vào đúng lúc này, nếu không thì cũng không tới lượt Tô Quỳnh Thy nghe điện thoại.
Tô Quỳnh Thy thu dọn đơn giản rồi nhìn giấy kiểm tra thai bên cạnh, suy nghĩ một lát vẫn quyết định nhét vào túi để đề phòng bất cứ tình huống nào xảy ra.
Bụng của cô còn chưa lộ, còn chưa được ba tháng nên bờ eo mảnh khảnh của Tô Quỳnh Thy vẫn không có một chút thịt dư. Cô đã biết mình mang thai đã được mấy ngày nhưng đứa bé trong bụng cực kỳ ngoan và không làm ầm ï người lớn, im lặng giống như tính tình của Hoắc Hải Phong…
Thời gian đúng là thứ vô dụng nhất, hình như cô còn chưa làm gì đã trôi qua nửa tiếng rồi.
Tô Quỳnh Thy nhìn mình trong gương, đi tới quán cà phê vừa vặn trong vòng nửa tiếng rồi ngồi xuống đối diện ông cụ Chánh.
“Hôm nay ông tới tìm tôi là có chuyện gì quan trọng cần bàn à?” Cà phê không tốt với trẻ con, Tô Quỳnh Thy ngửi thấy nhiều mùi nên có chút khó chịu, cô không nhịn được mở miệng hỏi. .
||||| Truyện đề cử:
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
Ông cụ Chánh mỉm cười nhấc tay khuấy ly cà phê trước mặt rồi lạnh lùng nói: “Đầu tháng sau Hải Phong sẽ kết hôn, hẳn là cô Quỳnh Thy cũng không thích loại người phá hư gia đình nhà người ta. Bốn năm nay tôi mở một con mắt nhắm một con mắt cũng vì nể bố cô là đối tác mạnh nhất của Sunrise trước đây, từ nhỏ đến lớn cô cũng được coi như là lớn lên ở nhà họ Hoắc nên có lẽ cô hiểu tính tôi…” Thân thể Tô Quỳnh Thy cứng lại, nghĩ thầm chuyện nên tới cuối cùng vẫn sẽ tới.
Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thắm của ông cụ Chánh: “Ai ở thành phố này mà không hiểu tính ông cụ Chánh chứ, tôi mạo muội gọi ông một tiếng ông nội cuối cùng, anh Phong cũng coi như là cùng tôi lớn lên từ nhỏ nên tôi hiểu tính anh ấy hơn ông nhiều, chẳng lẽ ông chưa từng nghĩ ông đối xử với anh ấy như vậy thì sau này anh ấy sẽ làm phản dữ dội hơn sao?” Nhiều năm trước Tô Quỳnh Thy cũng đã từng nói những lời này với ông cụ Chánh, lúc ấy những lời này cũng hoàn toàn vô dụng chứ đừng nói bây giờ dù là lời không nên nói cũng vẫn phải nói ra, cất ở trong lòng khiến mình khó chịu làm chỉ.
“Tôi không cần một người bề dưới như cô tới dạy, những năm nay Hoắc Hải Phong đã giúp cô trả sạch nợ, lại còn giúp cô nuôi anh trai cô thì cũng coi như là đã hết lòng với cô rồi. Nếu đã nhận được chỗ tốt thì nên đi xa, nếu không… bây giờ tôi vẫn biết chút chuyện về việc Tô Kiến Định đang ở Mỹ.” Tô Quỳnh Thy khẽ cười rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm ông cụ già trước mặt, giọng nói lạnh nhạt: “Còn chừng mười ngày nữa là tới tháng sau, vốn tôi cũng không nghĩ ở lại thành phố này lâu, đúng là mấy năm nay nợ của Á Đông là nhờ Sunrise nên tôi rất biết ơn.” Tô Quỳnh Thy hơi ngừng lại một lát rồi giành nói tiếp trước khi ông cụ Chánh lên tiếng: “Nhưng dù sao ra nước ngoài sống cũng cần tiền, tôi có một phần tài liệu ở đây, sau khi ông xem xong thì chúng ta sẽ nói một chút về vấn đề này.” Cô nói xong rút ba tờ trong một đống giấy báo cáo kiểm tra từ phía sau ra đặt lên bàn rồi đẩy tới trước.
Nhất thời ông cụ Chánh không động mà mắt xoay xoay nhìn mấy tờ giấy trên bàn, một lúc lâu mới vươn bàn tay khô gầy lên từ từ xem.
Ông ta còn chưa nhìn xong thì khuôn mặt vốn đã âm trầm trong nháy mắt tối đen lại, nhanh chóng xem hai tờ còn lại rồi ném mạnh xuống đất.
“Đồ con hoang!”