“Sao, Quốc Nam nhà tôi không có giá đúng không? Cuối cùng chỉ có người nhà họ Tô họ Hoắc đi về. Dù gì thì bác cũng xem như là nhìn hai đứa lớn lên, tại sao hai đứa lại không giúp Quốc Nam nhà bác một chút hả?”
Nước mắt của bà Kiều Loan ào ào rơi xuống, bận rộn cả một buổi sáng cuối cùng cũng đã bày linh đường xong xuôi, tất cả những thứ nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị. Tô Kiến Định có chút không chịu nổi bầu không khí như thế này, anh ấy cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây. Anh ấy nhất định phải dùng hết sức lực và tinh thần ra để đối phó với Trần Tuấn Tú, nếu không thì sai một nước đi sẽ hỏng cả một bàn cờ.
Im lặng một lúc lâu, mặt của mẹ của Lê Quốc Nam tràn ngập sự đau buồn, bờ môi tái nhợt không kiêm chế được mà run rẩy. Bà ấy lau nước mắt rồi nói tiếp.
“Sao không nói gì nữa, Hoắc Hải Phong, có phải là cậu thấy Quốc Nam thích Quỳnh Thy nên cuối cùng cậu mới khoanh tay đứng nhìn đúng không.”
“Dì ơi, chuyện này không liên quan gì tới Hoắc Hải Phong cả, đúng là lỗi của cháu. Cho dù xem như một mạng đền một mạng thì cháu chắc chắn sẽ cho dì một lời giải thích! Hi vọng dì có thể cho chúng cháu thời gian để chúng cháu đi làm việc.”
Một người sống sờ sờ, mấy ngày trước vẫn còn cười cười nói nói, bây giờ lại nói đi là đi. Cho dù là ai gặp được chuyện này thì đều không chịu được. Không bị trực tiếp đạp văng ra, hoặc là đuổi ra mà chỉ nói đôi ba câu là Tô Kiến Định đã thỏa mãn lắm rồi.
“Có chắc là không liên quan gì tới cậu ta không? Tô Kiến Định, cậu sờ lương tâm của cậu xem, tự hỏi cái mạng này của cậu là do ai cứu về. Còn có nhà họ Tô các cậu năm xưa gian nan nhất cũng chỉ có Quốc Nam thật thà nhất định phải đi giúp đỡ. Bây giờ thì tốt rồi, Quốc Nam nhà tôi vô dụng, nên đáng bị như thế đúng không? Tô Kiến Định, cậu…”
“Bây giờ nói những câu này còn có ý nghĩa sao? Dì nghĩ tại sao Chủ tịch Định lại bị bắt lại, vì sao con của dì lại bị bắt lại. Lê Quốc Nam không để ý tới lời can ngăn của Chủ tịch Định mà tự tiện hành động. Cuối cùng không những suýt nữ hại chết Chủ tịch Định mà còn suýt hại chết tất cả mọi người bên ngoài. Chủ tịch chúng ta chẳng nợ dì cái gì cả, dì tự giải quyết cho tốt đi”
Hoáắc Hải Phong càng nghe càng cảm thấy chắc chắn có vấn đề, anh bật cười một tiếng lạnh lùng rồi nháy mắt ra dấu với Lâm Tiến Quân đứng bên cạnh.
Hoắc Hải Phong quay người đi ra cửa chờ.
“Cho dù thế nào thì hãy báo thù giúp Quốc Nam nhà tôi đi, tôi cũng không hi vọng xa vời gì nữa rồi…’ Hốc mắt Kiều Loan đỏ bừng, bà ấy đứng bên cạnh cửa sổ hóng gió rồi mỉm cười nhìn về phía hai người. Nụ cười này đã không còn nét cay nghiệt lúc nãy nữa mà đã ấm áp trở lại.
“Vậy chúng cháu… chúng cháu đi trước. Chuyện di thể thì chúng cháu nhất định sẽ… dì chờ chúng cháu về”
thấy chắc chắn có vấn đề, anh bật cười một tiếng lạnh lùng rồi nháy mắt ra dấu với Lâm Tiến Quân đứng bên cạnh.
Hoắc Hải Phong quay người đi ra cửa chờ.
“Cho dù thế nào thì hãy báo thù giúp Quốc Nam nhà tôi đi, tôi cũng không hi vọng xa vời gì nữa rồi…’ Hốc mắt Kiều Loan đỏ bừng, bà ấy đứng bên cạnh cửa sổ hóng gió rồi mỉm cười nhìn về phía hai người. Nụ cười này đã không còn nét cay nghiệt lúc nãy nữa mà đã ấm áp trở lại.
“Vậy chúng cháu… chúng cháu đi trước. Chuyện di thể thì chúng cháu nhất định sẽ… dì chờ chúng cháu về”
Tô Kiến Định càng nói thì ánh mắt càng mờ đi, trái tim vốn đã buông lỏng nay lại trở nên đau đớn. Anh ấy bị Hoắc Hải Phong đẩy ra cửa, lúc đi ra khỏi cửa thì anh ấy còn quay người lại nhìn biệt thự này một lần. Có lẽ chỗ này sẽ không còn hoan nghênh Tô Kiến Định nữa rồi.
“Nghĩ nhiều như thế làm gì, tôi đã tìm được người gây chuyện rồi. Có lẽ hai giờ chiêu hôm nay sẽ chính thức ra sân” Hoắc Hải Phong nở một nụ cười rồi ngồi ở bên cạnh Tô Kiến Định. Từ sau khi Tô Kiến Định biết chuyện thì anh chưa từng thấy anh ấy dùng loại thủ đoạn này nữa rồi. Có nhiều thứ nên hủy thì vẫn phải hủy.
“Được, sau đó tung tin tức chúng ta đã về ra, thuận tiện tung tin có khả năng tôi sẽ tàn phế” Tô Kiến Định hừ lạnh một tiếng, bây giờ anh ấy mới bắt đầu cuộc săn. Nếu như có một số người muốn chơi thì anh ấy sẽ để bọn họ chơi cho đủ.
“Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ cân chờ xem kịch là được”
Chắc vở kịch này sẽ khiến cho toàn bộ thành phố Hải Phòng này cảm thấy kinh ngạc. Đã nhiều năm như thế rồi, nhà họ Hoắc bọn họ quá hiền lành nên đã có người quên mất Hoắc Hải Phong anh là một người tàn nhẫn như thế nào rồi!
Bây giờ Trân Tuấn Tú đang ngồi trong phòng đọc sách, diệt trừ được một người, đang chuẩn bị diệt trừ người thứ hai, tâm trạng của ông ta tốt hơn so với bất kỳ ai khác. Ông ta hơi nhếch miệng rồi mở cửa phòng tối mà đi vào.
Giữa phòng là Vũ Tuyết Phương đã được đưa vào quan tài băng. Đã nhiều ngày trôi qua như thế rồi nhưng người trong quan tài cũng chỉ là tái đi một chút thôi, nhìn cứ như mới qua đời vậy.
“Reng reng-‘ Trần Tuấn Tú có chút bực bội, cầm điện thoại ra rồi đưa mắt nhìn, tâm trạng đang tốt đẹp và mạch suy nghĩ của ông ta đều đã bị chuông điện thoại làm cho rối loạn.
“Bố ơi, có chuyện rồi”
“Chuyện gì, mỗi lân gọi cho bố một là không tốt hai là có chuyện. Trần Hiền, con có thể mang đến cho bố một ít tin tức tốt được không hả? Sao bố lại có đứa con trai vô dụng như con chứ?”
Trần Tuấn Tú hừ lạnh một tiếng, sắc mặt ông ta xụ xuống rồi quay người nhìn chằm chằm người phụ nữ trong quan tài băng rồi mới quay người đóng cửa mà rời đi.
“Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định đã bắt đầu đánh trả rồi, công trình của chúng ta và chính phủ xuất hiện một số vấn đề, có người tới gây chuyện.”
Trần Hiền không ngờ là Tô Kiến Định sẽ dùng cách này nên nhất thời không suy xét tới phương diện này. Bây giờ Trần Hiền đang nổi nóng, anh ta còn tưởng rằng có thể để cho Kim Húc giúp đỡ mấy ngày, chờ tới khi anh ta tìm được phòng tối trong phòng đọc sách nằm ở đâu thì có thể đánh bại được Trần Tuấn Tú. Bây giờ xem ra là không có khả năng rồi, chiêu này của Tô Kiến Định đúng là ngoài dự liệu, không ai ngờ được rằng một Tô Kiến Định trung thực lại còn có một mặt vô liêm sỉ như thế này.
“Có người tới gây chuyện thì báo cảnh sát xử lý, chút kiến thức thường ngày này mà còn cần bố dạy cho con ư? Lập tức tới phòng đọc sách” Chỉ cần không phải là công trình đình công chỉnh đốn thì đều chẳng phải là chuyện lớn gì. Đã qua hai ngày rồi mà vẫn còn chưa khống chế được nhà họ Lê, tốc độ có hơi chậm.
“Cốc cốc cốc” Tiếng đập cửa vang lên cắt đứt suy nghĩ của Trần Tuấn Tú.
Ông ta tức giận gọi người tiến vào rồi nhìn chằm chằm vào Trần Hiền.
“Bố, đám người gây chuyện chính là sâu rượu, không nói lý, bây giờ đang đập phá, công trường đã hỗn loạn không thể nào bắt đầu làm việc. Bố xem có cần tìm người tới TQT phá không?”
Sự phiền phức của đám sâu rượu này là sau khi bọn họ tỉnh rượu thì không hề biết mình đã làm những gì, cũng không biết đến cùng là ai đưa bọn họ tới đó. Lại càng không biết vì sao mình lại phải đi làm chuyện này.
Nói đơn giản chính là một đám hỏi gì cũng nói không biết, đã thế lực phá hoại còn cao ngất. Thậm chí công an cũng chẳng muốn bắt mấy người này, phạt một chút tiền rồi thả đi.
Phiên phức muốn chết, nhưng lại không có cách nào khống chế cả.
“Tạm thời không cần, tìm người trông coi. Nếu như nhìn thấy đám người này đi vào nữa thì gặp một lần đánh một lần. Phải tìm được quan hệ giữa đám người này và Tô Kiến Định, bố muốn chứng cớ xác thực!” Một chút chuyện nhỏ còn chẳng làm cho xong, ông ta cũng không biết rằng lúc trước nhận Trần Hiền về làm gì nữa. Trần Tuấn Tú lắc đầu rồi nhắm nghiên mắt lại rồi cúi đầu, một lúc lâu sau ông ta mới ngẩng đầu lên lại.
“Còn có một chuyện, nên xử lý nhà họ Lê như thế nào đây? Tại sao để cho Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong tự mình đến nhà họ Lê thì chúng ta mới nhận được tin bọn họ đã đến Hải Phòng? Loại chuyện nhỏ như thế này cũng không làm xong.”
Trần Tuấn Tú càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng cảm thấy Trần Hiền rất vô dụng, ông ta quơ chén trà trên bàn rồi ném về phía Trần Hiền.
“Choang/’, chén trà đập vào tường, nước trà tung tóe đầy đất.
Mà Trần Hiền lại đứng cúi đầu, hai tay anh ta vặn vào nhau với vẻ sợ hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT