“Quỳnh Thy, người chết rồi không thể sống lại được nữa. Tuy rằng tôi không muốn đả kích em, nhưng em cũng nên biết là có rất nhiều chuyện vốn dĩ không thể thuận theo ý người, giống như lần này, dù tôi cũng rất khổ sở nhưng buồn thì cũng không được ích lợi gì cả. Ngược lại nếu em càng đau khổ thì kẻ thù của em lại càng vui mừng. Tô Quỳnh Thy, việc hiện tại em nên làm là đối xử với bản thân mình thật tốt, đợi sức khỏe em ổn định rồi tôi sẽ cùng em đi tìm Trần Tuấn Tú báo thù.
Tô Quỳnh Thy cúi đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tuy cô biết những điều Hoắc Hải Phong nói đều đúng cả, về mặt lý trí cô có thể chấp nhận được, nhưng còn về mặt tình cảm thì bất luận thế nào cô cũng không thể chấp nhận. Cô nhoài người trên giường với sự tủi thân, oan ức, cảm giác sóng mũi cay cay cứ kéo dài, không thể nào chấm dứt.
“Tô Quỳnh Thy, tôi hiểu cảm giác của em bây giờ, nhưng mà.” Hoắc Hải Phong tiến lên hai bước, nắm lấy bả vai Tô Quỳnh Thy rồi xoay người cô lại đối diện với anh trên giường một cách dễ dàng, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ rực như mắt thỏ của cô khiến anh không khỏi có chút đau lòng.
Tô Quỳnh Thy lắc đầu, ngả người ra sau cắn môi, rút một tờ giấy bên cạnh ra một cách qua loa để lau nước mắt.
“Hải Phong, tôi khó chịu, anh Nam không còn nữa, từ nay về sau tôi không bao giờ gặp được anh ấy nữa, Hải Phong…
Tô Quỳnh Thy cào cào tay chân lên người Hắc Hải Phong, cô càng gào khóc nhiều hơn, vừa nói vừa khóc thút thít, bộ dạng uất ức khiến người khác càng thấy thương tâm.
“Tôi biết, tôi đều hiểu hết cả. Nhưng mà Quỳnh Thy này, thế giới này không ai có thể đồng hành cùng một người suốt cả đời được, cho dù bề ngoài hai người cũng giống nhau, ai biết được rằng hai người chúng ta ai là người đi trước, ai là người đi sau. Lê Quốc Nam sẽ không phải hy sinh vô ích. Em đừng buồn nữa, có được không? Tôi nhìn mà đau lòng quá…’ Hoắc Hải Phong giúp cô lau nước mắt đang giàn giụa trên gương mặt. Anh cau chặt mày đến nỗi có thể ép chết được côn trùng, sâu bọ.
“Nhưng mà tôi khó chịu quá, Hải Phong. Anh Nam không còn nữa rồi, chính tôi đã hại chết anh ấy, là tôi đã khiến anh ấy bị ném xuống dưới kia, là tôi đã hại chết anh ấy rồi, Hải Phong à… Điểm mấu chốt khiến cô không thể chấp nhận được chính là ở điểm này đây, người tưởng chừng như có thể cứu sống nhưng cuối cùng lại vì một sự lựa chọn của cô mà mất mạng, đặc biệt đây còn là người mà thậm chí nói lời cảm ơn thôi cũng không đủ.
Biết rằng nhất thời Tô Quỳnh Thy sẽ không chấp nhận được chuyện như vậy, Hoắc Hải Phong thở dài, ôm cô vào lòng. Tất cả những chuyện mà Lê Quốc Nam đã làm mấy năm nay, mặc dù anh không tận mắt chứng kiến nhưng theo những tư liệu mà anh điều tra thì thấy được rằng, Tô Kiến Định và Tô Quỳnh Thy có thể sống tốt đến khi trở về nước hoàn toàn là nhờ vào công lao của Lê Quốc Nam, ân nghĩa như thế thì làm sao cô có thể chấp nhận được việc chính mình đã hại chết anh ta.
“Em ngủ một giấc đi, được không nào, Quỳnh Thy? Vết thương ở chân của Tô Kiến Định có chút nghiêm trọng.
Cậu ấy vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật. Em nghỉ ngơi cho thật tốt đi, được chứ? Anh đi xem cậu ấy một chút.” Giống như dỗ dành một đứa trẻ, Hoắc Hải Phong nhìn cô cười cười, đỡ cô nằm xuống giường, tiện thể giúp cô đắp chăn rồi xoay người bước ra ngoài.
“Tôi muốn đi, Hải Phong, tôi muốn đi ngó xem anh ấy… Đã mất đi một người, cô chỉ còn lại ba người đàn ông này trong đời, phàm là nếu có một người lại xảy ra chuyện gì, trái tim mong manh của cô sẽ không thể nào chịu đựng được nữa.
Tô Quỳnh Thy ngẩng đầu nhìn về phía anh, miệng mếu máo, hai tay ôm chặt lấy vòng eo của anh không buông.
“Cho em đi theo là được rồi mà, buông tay ra nào.” Trải qua chuyện của Lê Quốc Nam, cô cảm thấy sợ hãi nếu lại gặp phải tình huống tương tự, vừa vặn anh cũng không cảm thấy yên tâm trong lòng, thấy cô trước sau đều không chịu buông tay, anh rút chiếc áo khoác dài bên cạnh ra khoác lên người Tô Quỳnh Thy, ôm cô đứng dậy.
Theo bản năng, cô vùi đầu vào lòng ngực, vòng tay qua cổ anh, ánh mắt ánh lên vẻ tiêu điều.
Phòng bệnh của cả hai được sắp xếp rất gần nhau, chỉ bước vài bước là tới. Hoắc Hải Phong ấm Tô Quỳnh Thy đến phòng bệnh của Tô Kiến Định. Tác dụng của thuốc mê vẫn chưa hết nên Tô Kiến Định vẫn chưa tỉnh lại, dù vậy nhưng sắc mặt của anh ta trông khá tốt, nhưng mà vết thương sưng tấy trên đùi lại thực sự có chút dọa người. Diệp Thy nhảy xuống khỏi vòng tay của Hoắc Hải Phong, ngồi bên cạnh giường, bàn tay nhỏ bé của cô vân vê những ngón tay của Tô Kiến Định, ánh mắt mê man.
“Tô Quỳnh Thy, em có từng nghĩ là…
“Hoắc Hải Phong, tôi muốn được một mình với anh trai tôi một lát.” Tô Quỳnh Thy ngắt lời anh, ngồi ngẩn người trên ghế, cũng không quay đầu lại. Giọng nói cô đầy yếu ớt và tang thương.
Hoắc Hải Phong nghe đến đau cả lòng nhưng anh cũng không bắt ép cô, gật gật đầu, ậm ừ một tiếng rồi quay người rời đi.
“Chủ tịch, đã kiểm tra hết thảy ngôi biệt thự rồi, máy móc bên trong toàn bộ tòa nhà nhỏ có vài chỗ không bình thường. Lâm Tiến Quân vội vàng chạy tới, thở không ra hơi đã liền mở miệng nói. Lúc anh ta kiểm tra chỉ nghĩ đến việc trên mái nhà của tòa nhà nhỏ đó có quá nhiều các loại tâng hâm chứ không nghĩ đến việc kiểm tra chúng một lượt, ngược lại còn khiến cho anh †a ngạc nhiên.
Anh ta nuốt nước bọt, nói tiếp: “Không tính tâng hầm, chỉ tính riêng ba tầng trên mặt đất, tổng số máy móc có khoảng năm mươi cái, cái lớn thì được giấu trong căn phòng bí mật, cái nhỏ thì được giấu trong những phòng có gian cách nhau, có nhiều chỗ thì người của chúng ta còn phải đập tường mới phát hiện ra được. Trân Tuấn Tú thiết kế căn phòng này e rằng đã hao tổn rất nhiều tâm huyết. Những món đồ này tuyệt đối không thể một ngày là đã có thể chuẩn bị được, tôi đã để người ước lượng, ít nhất phải từ nửa năm trở lên”
Cầm trong tay một ít tài liệu, Lâm Tiến Quân thở dài, anh ta còn không nhớ rõ có bao nhiêu máy móc trong tòa nhà nhỏ.
“Có tìm được gì dưới tâng hâm không?” Quả nhiên là có tâng hầm, khi anh ta nhìn thấy bố cục của căn phòng đó bỗng có chút cảm giác quen mắt, giờ nghĩ mới thấy, hẳn là có chút giống với biệt thư của gia đình nhà họ Trần.
Anh đã nghĩ đến việc bên trong tòa biệt thự của gia đình nhà họ Trần nhất định là có tâng hầm từ lâu rồi.
Nếu trước đó Tô Kiến Định đã nhắc đến Vũ Tuyết Phương, anh thực sự cảm thấy có lỗi với chính mình nếu không gửi chút gì đó cho Trần Tuấn Tú.
“Chủ tịch, tổng cộng chỉ có một tầng hầm duy nhất, nhưng lại có ba phòng, đồ vật bên trong e là… E là có chút đẫm máu” Lâm Tiến Quân lắc lắc đầu, suy nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra một từ khá thích hợp. Anh ta đứng bất động tại chỗ gật gật đầu.
“Hãy xử lý cho ổn thỏa. Anh quay về nước trước đi, tìm người giám sát nhất cử nhất động của Trần Tuấn Tú, cả Trần Hiền nữa. Bất kể là có động tính gì đi chăng nữa cũng phái báo cáo ngay lập tức.’ Hiện tại, tạm thời anh không thể quay về. Nếu như Tô Quỳnh Thy vẫn cứ duy trì bộ dạng này thì anh tuyệt nhiên không thể an lòng được.
“Chủ tịch yên tâm, chỉ có điều là, chuyện của ngài Quốc Nam, anh nghĩ là nên đợi anh báo cho biết, hay là…”
Mẹ của Lê Quốc Nam vẫn còn đang ở nhà đợi con trai trở vê. Chuyến đi này khởi điểm là có bốn người xuất phát nhưng chỉ có ba người trở về, e rằng gia đình nhà họ Lê…
Đầu óc của Hoắc Hải Phong hiện đang có chút hỗn loạn, những kế hoạch hiện có đều bị tên điên Trần Tuấn Tú làm cho xáo trộn cả rồi, có rất nhiều chuyện còn không có biện pháp để xử lý nói chỉ là đến phản công lại.
Từ sau khi Vũ Tuyết Phương qua đời, Trần Tuấn Tú dường như đã không còn nhược điểm gì nữa. Bằng không thì dựa theo điệu bộ thích náo động, khoe mẽ của anh ta, tuyệt nhiên là không thể cứ thế mà vứt bỏ thể diện đi, sợ rằng bây giờ vẫn còn âm thầm lén lút bày mưu tính kế.
“Hãy mau chóng tìm người đón Hướng Minh qua đây.’ Tình hình của Tô Quỳnh Thy thực sự khiến anh không an lòng. Anh không tìm được cách nào để có thể an ủi cô, vì thế chỉ có thể tìm biện pháp khác. Tô Kiến Định tin là cho dù là trong lòng lại khổ sở nhưng vẫn luôn có thể vượt qua, sau đó tìm cơ hội để trả thù.
Từ nhỏ đến lớn, tính tình của Hoắc Hải Phong đã như vậy, không có kẻ dưới quyền nào theo anh mà có thể lợi dụng được anh, lần này còn chưa biết ai thắng ai.
“Chủ tịch yên tâm, tôi hiện đang phái người đi đón cậu chủ nhỏ qua đây.’ Lâm Tiến Quân gật đầu, đứng một bên vừa định đi thì bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nói: “Chủ tịch, đã có manh mối về người mà anh bảo tôi điều tra lần trước rồi, trong tài khoản của gã ta có một bút tích không rõ nguồn gốc, cũng không tra ra được là ai đã chuyển tiền đến”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT