Trên mặt lộ nụ cười ngọt ngào, ngẩng đầu hét to về phía Tô Kiến Định, nhưng nước mắt lại càng ngày càng nhiều, cố nén xúc động không được khóc, Tô Quỳnh Thy phất tay ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh có thể ra tay.

“Thy à, anh là anh trai em, em nhất định phải nghe lời anh.. “

“Ồn ào gì chứ? Hai người đừng tưởng rằng gió lớn mà tôi không nghe thấy tiếng của hai người. Tranh cãi lâu như vậy thú vị lắm sao? Có hỏi qua ý kiến của tôi chưa? Cứ muốn cho người đưa tôi đi, tôi là cái gì, nói đưa đi liền theo người khác đi sao? Khụ khụ khụ…”

Giọng của Lê Quốc Nam đột nhiên xen vào, mạnh mẽ ngắt lời Tô Kiến Định. Thân thể đã bị cố định chặt trên lồng, đến bây giờ bụng vẫn còn đau, khắp người đều ê ẩm tê dại, tư thế này thật sự rất khó chịu.

“Anh Nam, đừng lo, em sẽ xử lý tốt, em nhất định sẽ đưa anh về nhài”

Nước mắt rốt cuộc không kìm được, rơi xuống từ hốc mắt đỏ hoe, thấm đẫm gò má trắng nõn của cô, Tô Quỳnh Thy nghiến chặt răng lau nước mắt trên mặt và lay người vệ sĩ bên cạnh.

“Nhanh lên đi, không phải nói chỉ có năm phút sao. Chủ tịch Trần của các người nói để tôi lựa chọn, không phải để bọn họ lựa chọn. Bây giờ tôi đã chọn xong rồi, anh mau bỏ tôi xuống..

“Là phải thả xuống. Không chỉ thả hai người họ xuống, em cũng phải ngoan ngoãn về nhà cùng anh!”

Một giọng nam rền đặc vang lên từ phía sau, cắt ngang lời Tô Quỳnh Thy, giọng nói quen thuộc làm cô rơi lệ bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Không hề nghĩ ngợi, cô xoay người sà vào lòng người đang đi tới, nức nở túm lấy cổ áo anh, dáng vẻ tủi thân, người xem vừa cảm thấy xót xa vừa muốn cười.

“Được rồi, không phải anh đã tới rồi sao? Đừng lo lắng, anh sẽ đưa tất cả mọi người trở về!” Sờ vào mái tóc mềm mại, rối tung của Tô Quỳnh Thy, một tay Hắc Hải Phong ôm eo cô, một tay đút vào túi quần, hơi ngẩng đầu nhìn hai người đang bị treo giữa không trung.

“Đến rồi” Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Tô Kiến Định buông hai tay không còn sức, ngồi trong cái lồng, liếc mắt nhìn một đám người đang đánh nhau sôi trào cách đó không xa, cảnh tượng sắp sửa mất kiểm soát.

Khóc đến mệt, Tô Quỳnh Thy mới từ từ lui khỏi lòng ngực của Hoắc Hải Phong, dựa vào anh nghẹn ngào nói.

“Mau, mau thả… anh, anh trai em và anh, anh Nam, xuống đi..” Thực sự là bị treo lơ lửng trên không trông đáng sợ một cách kỳ lạ, nếu như chẳng may bị rơi xuống thì phải làm sao.

“Thả xuống làm gì? Cô Tô nghĩ thật khéo. Tôi nhớ tôi đã nói với cô rằng cô chỉ có thể đưa một người đi, sao cô lại nghĩ khi Hoắc Hải Phong đến là có thể đưa người đi?”

Trần Hiền dìu Trân Tuấn Tú chậm rãi đến, xung quanh là một đám vệ sĩ, xem ra là quyết tâm nhất định phải giữ một người ở lại chỗ này.

“Trân Hiền, lẽ nào đến bây giờ anh vẫn cho rằng bố anh còn phần thắng sao?”

Hoắc Hải Phong nhướng mi đảo mắt liếc nhìn qua Trần Tuấn Tú, nắm chặt tay Tô Quỳnh Thy, yên lặng làm nũng ôm eo cô.

“Chủ tịch Hoắc tốt nhất nên nhìn rõ hơn. Ở đây, ngoài cậu và Tô Quỳnh Thy, những người còn lại đều là người nhà họ Trần, sao hả? Cậu nghĩ bây giờ tôi không có khả năng khiến hai người cùng rơi xuống sao?” Trần Hiền nhếch miệng, dáng thật quá kiêu ngạo.

“Các người muốn làm gì?” Quay đầu lại nhìn Tô Kiến Định và Lê Quốc Nam, Hoắc Hải Phong nhíu chặt mày.

Quả thật là sai sót của anh, vậy mà nhất thời quên mất người điều khiển máy vẫn còn là người nhà họ Trần. Chỉ cần tay hơi run lên người sẽ rơi xuống, nơi này cũng không dễ cứu…

“Chúng mày nhìn nơi này có cảm giác quen mắt không?” Hai mắt trợn to, Trần Tuấn Tú chồm người về trước, hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Tô Kiến Định, giống như sắp đem người ăn vào bụng.

Nói đến quen mắt, Hoắc Hải Phong đảo mắt nhìn xung quanh, vừa đến nơi này, anh đã cảm thấy nơi này rất quen mắt, chỉ là vẫn luôn không nghĩ ra, bây giờ Trần Tuấn Tú đặc biệt nhắc tới, quả thật nhận ra có hơi khác thường.

“Nơi này rất giống với nơi mà Trần Mộc Châu ép em nhảy xuống biển. Hải Phong, anh nói xem, có phải Trần Tuấn Tú muốn trả thù cho dì Tuyết Phương không?”

Những lời của Trần Tuấn Tú quả thật đã nhắc nhở Tô Quỳnh Thy, nơi mà hai lần bị Trân Mộc Châu bắt cóc với nơi này rất giống nhau, lúc đó họ đều không sao, chỉ có Vũ Tuyết Phương đã nhảy từ vách núi xuống, từ đó biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

“Chuyện của Vũ Tuyết Phương không liên quan gì đến chúng ta. Sợ là Trần Tuấn Tú đã phát điên. Kể từ khi Vũ Tuyết Phương gả cho Trần Tuấn Tú, hẳn là ông ta đã bị phát điên rồi. Yêu mà không được, nhiều năm như vậy, đoán chừng trái tim đã bị bóp đi méo nhiều.”

Đích thực là rất giống, chỉ thiếu một khách sạn và một vài nhà kho, ngoại trừ những thứ đó, nó trông giống hệt nhau.

“Đã nhớ ra cả, đúng không? Tô Kiến Định, năm đó mày ép Tuyết Phương nhảy xuống biển, đã từng hối hận chưa? Có nghĩ tới, mình cũng sẽ bị treo trên vách đá, rồi ép phải nhảy xuống biển không? Cảnh tượng như vậy có nằm mơ tao cũng muốn trong thấy. Ban đầu, tao không có ý định đối xử chúng mày như vậy. Là chúng mày đã lấy đi hy vọng duy nhất còn lại của tao, chúng mày đều nên phải trả giá, chúng mày sẽ bị lọt vào báo ứng…”

Càng nói càng vui vẻ, gân xanh trên cổ Trần Tuấn Tú nổi rõ, sắc mặt đỏ bừng, cả người đều đang run rẩy, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tô Quỳnh Thy, hưng phấn nói tiếp: “Tô Quỳnh Thy, mày chọn đi, tao cho mày cơ hội này, mày chọn ai? Chỉ cần mày mở miệng, nể mặt Chủ tịch Hoắc, tao sẽ thả hắn, nếu mày không chọn, tao không phiền nếu cả hai đều xuống bầu bạn với Tuyết Phương của tao!”

“Trần Tuấn Tú, ông là một kẻ điên.

Chuyện của Dì Tuyết Phương vốn dĩ không liên quan gì đến chúng tôi. Lúc đó là Trân Mộc Châu đã bắt cóc tôi đến đó, cũng là dì Tuyết Phương nhất quyết giúp Trần Mộc Châu mà nhảy xuống. Người đã gây ra tất cả chuyện này rõ ràng là Trần Mộc Châu…”

Khản tiếng hét lên, Tô Quỳnh Thy nửa dựa vào cánh tay của Hoắc Hải Phong thở dốc, mặc dù biết Trân Tuấn Tú đã bị điên chưa hẳn đã nghe lọt, nhưng cả hai người cô đều không muốn mất đi, cũng không thể mất đi, nếu là vì cô mà một người trong đó chết đi, đời này cô sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.

“Cô Tô, thời gian sắp đến rồi, cuối cùng cô chọn ai?” Không quen nhìn những người này nói lằng nhằng lâu như vậy, Trần Hiền bước tới, đưa tay lên nhìn đồng hồ, cười nói.

“Em Quỳnh Thy, mười năm trước anh không giúp được gì đã khiến em và anh Kiến Định đau khổ. Lần này cũng là do anh khăng khăng làm theo ý mình mới tạo ra cục diện thế này. Trân Tuấn Tú đã điên rồi. Em mặc cả với một kẻ điên cũng không có tác dụng.” Đời này, chỉ cần em có thể sống tốt, thì anh không còn gì hối tiếc. Anh Kiến Định vẫn còn rất nhiều việc quan trọng phải làm, em đưa anh ấy về nhà đi!”

Ngẩng cổ, cố gắng ngẩng mặt lên, Lê Quốc Nam vui vẻ cười với Tô Quỳnh Thy. Từ lúc bước vào bẫy của bố con nhà họ Trần, anh ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý, con người lúc nào đó cũng phải chết, chỉ khác biệt là sớm hay muộn thôi, không có gì phải sợ.

“Nói bậy bạ gì thế, anh Nam, chuyện năm đó anh đã cố gắng hết sức rồi. Anh trai em cũng là do anh chữa khỏi, nhất định có cách, để em thuyết phục, anh Nam, anh không được như vậy, không được…” Nước mắt rơi xuống, Tô Quỳnh Thy che mặt, cắn răng nhìn vê phía Lê Quốc Nam, nỗi sợ hãi và buồn bực tràn ra từng chút, như thể sắp nhấn chìm cô.

“Lê Quốc Nam, mười năm trước cậu mới bao nhiêu tuổi, chuyện của nhà họ Tô vốn không có liên quan gì đến cậu, sao lại ôm vào người” Tô Kiến Định thở sâu một hơi tiếp lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play