Không ngờ bây giờ lại còn lòi thêm một Tô Quỳnh Thy, lại cũng khiến người khác phiên não thế này, vẫn là nhân lúc còn sớm giải quyết cho xong luôn còn hơn.
“Bắt được chưa?” Sau khi cẩn thận sắp xếp băng quan xong, Trần Tuấn Tú sắc mặt lãnh đạm đi đến bên chiếc xe hỏi.
“Bố yên tâm, mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi, bắt được anh ta chỉ còn là vấn đề thời gian!” Có tên phiên toái như Lê Quốc Nam còn ở đây, cho dù Tô Kiến Định có thành công thoát khỏi mấy vệ sĩ đó cứu người ra ngoài cũng không thể chạy xa được, trừ phi anh ta quyết định bỏ lại Lê Quốc Nam.
“Sau khi bắt được lập tức tụ họp với tao, sau đó truyền thông tin chính xác về đó, dẫn người qua đây cho tao”
Kế hoạch đã đến phút quan trọng cuối cùng rồi, ông ta tuyệt đối không cho phép xảy ra sai sót, Trân Tuấn Tú nhìn hai chiếc xe lớn ở đằng sau, trên gương mặt thấp thoáng vẻ dịu dàng.
“Bố yên tâm! Tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa!” Cúi đầu trả lời, khóe môi Trần Hiền cong lên.
Vào lúc này, Hoắc Hải Phong ở trong nước vẫn luôn sống trong biệt thự, Tô Hướng Minh vẻ mặt không chút biểu cảm ôm lấy chân mình co người trên sofa.
“Hướng Minh, chú đã có thông tin chính xác rồi, con yên tâm mẹ nhất định sẽ về thôi!” Từ sau khi đón về đứa trẻ này vẫn luôn giữ tư thế và biểu cảm như thế này, đã một buổi chiều rồi, không ăn cơm cũng chẳng có một tin tức nào, Hoắc Hải Phong lo lắng, e là Thy Thy còn chưa tìm được, thằng bé đã không chống đỡ nổi rồi.
“Chú, chú là bố cháu ạ?” Im lặng trong thời gian dài, Hoắc Hải Phong vừa định tiếp tục an ủi thêm hai câu, Tô Hướng Minh đã đột nhiên thốt ra một câu, khiến cho Hoắc Hải Phong kinh ngạc đến ngây người, nhất thời không có chút phản ứng nào.
“Sao lại hỏi như vậy?” Không thể hiểu được trong lòng cậu bé đang nghĩ gì, tuy nó quả thực là con của mình, nhưng dù sao từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc qua, anh không biết được tính tình thằng bé rốt cuộc như thế nào, tùy tiện trả lời anh sợ sẽ xảy ra chuyện.
“Mẹ sẽ không dẫn theo cháu ngủ cùng với người đàn ông khác, cho dù là chú Quốc Nam cũng chưa từng như vậy, cho nên, chú có phải là bố cháu không?” Nghiêng đầu dựa trên đầu gối, Tô Hướng Minh chớp chớp đôi mắt to nhìn Hoắc Hải Phong.
“Chuyện này chú cảm thấy vẫn là nên để chính miệng mẹ cháu nói sẽ tốt hơn, Hướng Minh thông minh như vậy, chắc là sẽ hiểu thôi mà!” Anh đi đến ôm lấy và vò vò mái tóc mềm mại của cậu bé, Hoắc Hải Phong cười dịu dàng với cậu bé, tuy động tác vẫn còn có chút xa lạ.
Tuy vẫn chưa có được đáp án chính xác, nhưng trong lòng đã hiểu được, Tô Hướng Minh thở dài, dựa vào lòng Hoắc Hải Phong nhìn anh: “Tuy không biết được ngày xưa chú đã đánh mất mẹ cháu như thế nào, nhưng lần này, chú nhất định phải tìm được mẹ cháu”
Nói rồi trong mắt cuối cùng cũng tuôn ra một giọt lệ, tay níu chặt lấy áo của Hoắc Hải Phong, khóc thút tha thút thít.
“Cháu yên tâm, chú nhất định sẽ tìm được cô ấy quay trở về, lỡ mất bao nhiêu năm như vậy, khó khăn lắm mới có thể ở bên nhau, chú vô cùng trân trọng. Hãy tin tưởng chú có được không” Tuy không phải là người lắm lời, cũng không hẳn là người biết an ủi người khác, nhưng chỉ cần nghĩ đến đứa trẻ nằm trong lòng anh bây giờ là do Thy Thy đã thập tử nhất sinh giúp anh sinh ra, thì trái tim anh đã mềm đến không nói nên lời.
“Con tin bố, bố ơi bố khi nào đi tìm mẹ ạ, con có thể đi cùng không?” Nhào vào lòng Hoắc Hải Phong, vốn dĩ vẫn còn có chút xa lạ, nhưng sau khi biết được anh chính là bố của mình, hai từ bố ơi này lại như ma xui quỷ khiến thốt ra khỏi miệng.
Đợi sau khi dứt lời mới kịp phản ứng trở lại, Tô Hướng Minh mới vội vã bịt miệng mình lại lén lút nhìn anh.
Nét cười trong mắt Hoắc Hải Phong lại càng sâu hơn, ôm lấy thân hình bé nhỏ của cậu bé cười nói: “Sớm muộn gì cũng phải gọi thôi, bây giờ thích nghi một chút trước cũng không phải là không tốt, chỉ là trước khi mẹ con chưa thừa nhận thì ở bên ngoài nhất định đừng gọi, cô ấy mà biết được, sẽ xấu hổ mất Ị”
Che lấy gương mặt nhỏ nhắn khiến cho tâm trạng tốt hơn rất nhiều, Tô Hướng Minh xấu tính chà hết nước mắt lên áo của Hoắc Hải Phong “Bố yên tâm đi, trước khi mẹ chưa thừa nhận bố con sẽ không để cho người ngoài biết được, bố hãy cố gắng nhé!” Nói rồi vùng vẫy nhảy xuống khỏi chân của Hoắc Hải Phong, che mặt chạy về phòng của mình.
Con nít đúng là thay đổi nhanh mà, Hoắc Hải Phong nhìn Tô Hướng Minh đã chạy xa lắc lắc đầu, điều tra lâu như vậy rồi, mới điều tra được tung tích của Trần Hiền, sau khi Tô Quỳnh Thy mất tích đã qua một khoảng thời gian rồi, anh không thể đợi thêm được nữa rồi, tối nay sẽ xuất phát ngay.
Dẫn theo vệ sĩ ngồi máy bay xuyên đêm, Hoắc Hải Phong nhắm mắt lại, trong đầu lần này đến lần khác suy tính đến những vấn đề có thể sẽ xuất hiện và xảy ra, bố con Trần Tuấn Tú nếu như đã quang minh chính đại để lộ hành tung của mình, thì không thể không có chút chuẩn bị gì, rất có thể thông tin mà anh nhận được là lừa đảo, nhưng bây giờ không quan tâm nhiều nữa, chỉ cần nghĩ đến Tô Quỳnh Thy nhất định sẽ chịu thương tổn, một giây anh cũng không thể chờ đợi được nữa.
“Chủ tịch, có thông tin truyền đến rằng TQT bây giờ đã thuộc dưới tên của Trần Tuấn Tú, rất có thể là do chủ tịch Tô vì để bảo toàn… nên mới kí vào, anh..” Lâm Tiến Quân ngồi ở không xa, chau mày nhìn thông tin trên màn hình, đơn giản báo cáo lại.
“Điều tra rõ ràng, hợp đồng kí vào khi nào, tìm người canh chừng lấy tập đoàn Phước Sơn và biệt thự nhà họ Trần, có bất kì biến động gì lập tức báo cáo” Tô Kiến Định bị đưa đi vẫn luôn điều tra không ra, nhưng đều nhờ vào con người bí ẩn đằng sau lưng Trần Tuấn Tú đó, chỉ nhà họ Trần thôi, cả giám sát ở đường quốc lộ và sân bay không thể nào xử lí triệt để như vậy, càng huống hồ là máy bay riêng, cũng không phải là thứ ai muốn cũng có thể có được.
Kế hoạch sau lưng nhà họ Trần đương nhiên không nhỏ, tạo ra một cục diện lớn như vậy, lần này đi cứu người e là không hề đơn giản thế.
Con đường mà máy bay đang đưa Hoắc Hải Phong đến, trên tay Tô Kiến Định cầm lấy một mảnh dao thủy tinh, cũng đang âm thầm tiếp cận đại doanh.
Trên đường quay về cũng không phải quá thuận lợi, điều này cũng khiến cho tinh thần cảnh giác của Tô Kiến Định buông xuống rất nhiều, lén lút lân mò xung quanh khoảng gần một tiếng đồng hồ, nhìn thấy người trong đại doanh không nhiều cũng không ít, mới cẩn thận từng li từng tí tiến lại gần từ phía sau.
Trần Hiền ngồi trong nhà kho trong góc là Lê Quốc Nam đã hôn mê, nhìn đồng hồ đeo tay lần nữa, đã ngồi không ở đây gần hai tiếng đồng hồ rồi, vẫn không đợi đến được người đến, sự kiên nhẫn đã dần cạn kiệt.
Đang định thay đổi kế hoạch, bên ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng vọng nhỏ nhẹ, như âm thanh thủy tinh va chạm vậy, vô cùng lanh lảnh.
Vẻ ác ý trong mắt vừa thấp thoáng qua, xem ra người mà hắn đợi đã đến rồi nhỉ.
Vốn dĩ sắp ngồi dậy rồi, bây giờ lại ngôi xuống lại, tay khoanh trên lông ngực, dựa vào giường, nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa.
Bên ngoài truyền đến hai tiếng rên, sau đó là âm thanh nặng nề của vật nặng rơi xuống đất, nụ cười trên mặt Trần Hiền càng ngày càng lớn, dứt khoát đứng dậy, đi đến bên cạnh Lê Quốc Nam.
Đang đứng đó, tiếng cọt kẹt, cửa bị đẩy vào.
Xoay người nhìn sang, quả nhiên, Tô Kiến Định lúc này đây đang khốn đốn đứng ngoài cửa, quần áo trên người do chạy trốn mà bị cứa rách đến vô cùng thê thảm, ống quần và giày chứa đầy đất cát, thậm chí ngay cả trên mặt cũng dính vài hạt, đầu tóc lại càng rối bời.
“Ồ, đây là không phải là chủ tịch Tô sao? Khó khăn lắm mới chạy thoát ra ngoài được, sao lại còn muốn quay về nữa chứ? Là do sống ở đây thoải mái, nên không muốn rời đi rôi ư?” Một chân đặt lên chân của Lê Quốc Nam, Trần Hiền gương mặt nở nụ cười, lực dưới chân vốn không hề nhỏ.
“Một người làm một người chịu, mục tiêu của bọn mày cũng là tao, sao phải làm khó cậu ấy” Tô Kiến Định nhíu mày, bước lên hai bước quan sát tỉ mỉ Lê Quốc Nam bất đắc dĩ bị trói bên tường, thấy anh ta sắc mặt trắng bệch, hôn mê bất tỉnh, lửa giận trong lòng lại càng tăng cao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT