Nếu Trần Tuấn Tú đã không muốn giữ lại tập đoàn Phước Sơn thì anh cũng không cần khách khí nữa.
Hoắc Hải Phong nhướng mày nhếch miệng cười, đôi tay lười nhác đặt lên ghế. Anh khẽ nhắm mắt lại, tâm trạng đột nhiên trở nên tốt hơn rất nhiều.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng Tô Kiến Định vẫn quyết định từ bỏ công việc. Anh ấy luôn có cảm giác Lê Quốc Nam sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định như vậy, mệt mỏi ngồi trên ghế sofa vuốt lông mày hồi lâu.
Mặc dù anh ấy đã nhận được tin tức chính xác rằng Trần Tuấn Tú thực sự dẫn Trần Hiền làm thủ tục lên máy bay nhưng anh ấy vẫn cảm thấy với tính cách của ông ta căn bản không thể nào dễ dàng rời đi như vậy. Đột ngột rời đi ngay trong lúc này, chắc chắn là có âm mưu nào đó.
Anh ấy thấy ngoài trời đã dần tối đen nhưng người được phái đi theo dõi bên phía nhà họ Lê lại không hề truyền về bất kỳ một tin tức nào.
Tô Kiến Định cảm thấy trong lòng sốt ruột không yên. Cho dù có không thích những người khác trong nhà họ Lê nhưng anh ấy vẫn cau mày quyết định tới đó kiểm tra một chút.
Lúc này đây, Lê Quốc Nam đã thay quần áo xong xuôi. Anh ta chỉ mặc một bộ quần áo thể thao màu đen đơn giản ở trên người, hóa trang một chút để người khác không thể nhớ kỹ được gương mặt của mình. Sau đó, anh ta đeo túi lên, chuẩn bị hết thảy rồi bắt đầu trèo ra ngoài cửa sổ men theo bờ tường bò xuống dưới.
Quả nhiên vừa đi đến cổng chính của nhà họ lê, Lê Quốc Nam đã thấy cách đó không xa có mấy người đang khoanh tay trước ngược lắng lặng đứng tựa vào gốc cây.
Nhận ra bọn họ chính là người do Tô Kiến Định phái tới, anh ta khẽ nhếch miệng cười nhạt một tiếng rồi rẽ sang một hướng khác, đi tới một lỗ hổng nhỏ giữa hai bức tường chui ra ngoài.
Đây là nơi hồi nhỏ anh ta tự đào để trốn khỏi nhà họ Lê chạy tới nhà họ Tô chơi, không ngờ bây giờ vẫn có thể phát huy tác dụng. Đã nhiều năm trôi qua mà nơi này vẫn còn nguyên vẹn, chứng tỏ những người khác không hề biết đến sự tồn tại của nó.
Sau khi đi ra từ chỗ này, chỉ cần đi lên phía trước vài bước sẽ nhìn thấy một con đường nhỏ. Nếu đi nhanh hơn một chút, chỉ hơn nửa tiếng sau là anh ta sẽ có thể tới được biệt thự của nhà họ Trần. Con đường này cũng là do Lê Quốc Nam tự mình tìm ra từ lúc nhỏ để có thể tiết kiệm thời gian. Đối với hành động lần này, những trải nghiệm lúc nhỏ đã đem lại sự trợ giúp cực kỳ to lớn.
Lê Quốc Nam cẩn thận bước từng bước một rời khỏi nhà họ Lê để không bị người khác phát hiện. Sau khi an toàn chạy ra ngoài, anh ta thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi mới đi thẳng về phía biệt thự của nhà họ Trần.
Tranh thủ lúc trời còn chưa tối hẳn, vẫn còn có thể miễn cưỡng nhìn rõ xung quanh, anh ta phải kiểm tra bốn phía của căn biệt thự này một lân mới được.
Ngay sau khi Lê Quốc Nam đặt chân lên con đường nhỏ bắt đầu xuất phát thì Tô Kiến Định đã đi tới nhà họ Lê.
Có khách tới tìm mà cả một nhà họ Lê lớn như vậy chỉ có ông cụ Quý và Kiều Loan ra tiếp khách. Những người còn lại trong nhà không một ai chịu xuất hiện. Thế nhưng chuyện này cũng vừa hay hợp ý của Tô Kiến Định. Anh ấy thật sự không muốn gặp những người khác của nhà họ Lê, quá phiên phức.
“Không biết đã trễ như vậy mà Chủ tịch Tô còn tìm tới là vì chuyện gì?” Ông cụ Quý nâng chén trà lên khẽ cúi đầu nhấp một ngụm rồi híp mắt hỏi.
“Cũng không có chuyện gì quan trọng. Tối nay cháu đến đây là vì có chút chuyện muốn bàn bạc với Quốc Nam, làm phiền ông nghỉ ngơi rồi ạ”
Nếu chưa thật sự cần thiết thì anh ấy tạm thời không muốn lật mặt với nhà họ Lê. Bởi vì như vậy sẽ khiến tình cảnh của Lê Quốc Nam trở nên khó xử hơn rất nhiều.
“Nếu đã như vậy thì mẹ của Quốc Nam đưa Chủ tịch Tô lên gặp Quốc Nam đi. Tôi không tiếp đãi khách nữa.
Dù sao thì cái thân này cũng đã nhiều tuổi rồi, không khỏe mạnh bằng đám người thanh niên trẻ tuổi các cậu nữa”
Ông cụ Quý lắc đầu nói rồi chậm rãi đứng dậy. Quản gia dìu ông ta đi lên tầng.
“Làm phiền ông rồi.” Tô Kiến Định cũng đứng dậy theo, cúi đầu thấp giọng nói một tiếng.
“Kiến Định à, sao cháu lại tới tìm Quốc Nam vào giờ này thế? Có chuyện gì quan trọng lắm sao?” Đợi đến khi ông cụ Quý đã đi hẳn, Kiều Loan mới tiến lên hai bước tò mò hỏi anh ấy.
Cả phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ. Tô Kiến Định cũng không có gì cần giấu giếm, trực tiếp kể giản lược lại mọi chuyện cho Kiều Loan nghe. Sau đó, anh ấy đi theo Kiều Loan đi lên tầng.
“Đứa nhỏ Quốc Nam này không phải loại người lỗ mãng, làm sao lần này nó lại bị xúc động như vậy?” Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, sắc mặt của Kiều Loan lập tức trở nên nghiêm trọng. Bà ấy sợ xảy ra chuyện không tốt nên vội vàng xách váy chạy thẳng lên tâng. Đã tới lúc này rồi, nếu Lê Quốc Nam muốn đi chỉ e đã đi từ lâu, cho dù có đuổi theo cũng chưa chắc đã đuổi kịp được. Bà ấy chỉ hy vọng Lê Quốc Nam đừng hành động hấp tấp như vậy.
Bà ấy đi rất nhanh, chỉ vài bước chân đã tới trước cửa phòng của Lê Quốc Nam. Vừa mới đẩy cửa đi vào, bọn họ chỉ thấy trong phòng trống không chẳng có lấy một bóng người.
Vẻ mặt của Kiều Loan lập tức trắng bệch, vội vàng quay đầu lại nhìn Tô Kiến Định đang đi theo phía sau, giọng nói có chút run rẩy: “Dì sợ Quốc Nam đã đi rồi. Kiến Định… tính cách nó vốn là như vậy. E là chuyện lần này sẽ khó xử lý rồi!”
“Bây giờ cháu lập tức đi tới đó xem thử, dì cứ ở yên trong nhà đợi cậu ấy. Dì nhất định không được làm kinh động đến đám người nhà họ Lê” Tô Kiến Định vốn đã biết Lê Quốc Nam sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định, thế nhưng anh không thể ngờ được anh ta thật sự có thể rời khỏi nhà họ Lê mà không bị ai phát hiện.
“Được rồi, mọi chuyện đành nhờ cháu vậy. Kiến Định à, năm đó nhà họ Tô xảy ra chuyện, Quốc Nam vẫn luôn hận chính mình không thể giúp đỡ được gì. Có lẽ lần này nó xúc động như vậy cũng là vì chuyện của mười năm trước. Dì xin cháu, cháu nhất định phải đưa Quốc Nam trở về bình an..”
Trần Tuấn Tú không phải loại người tốt lành gì. Đến cả người thường xuyên không ra khỏi nhà như Kiều Loan vẫn có thể nghe nói những chuyện xấu mà gần đây ông ta đã làm.
Rõ ràng chuyện lần này chính là một cái bây. Chỉ có con trai của bà ấy nóng nảy ngu ngốc mới tự tìm đến chỗ chết mà thôi.
“Xin dì hãy yên tâm” Thời gian gấp gáp nên Tô Kiến Định chỉ kịp nói một câu này liền gấp gáp chạy ra khỏi nhà họ Lê. Anh ấy dẫn theo toàn bộ người của mình đi tới biệt thự nhà họ Trần.
Hiện giờ anh ấy đang vô cùng tức giận.
Rõ ràng bản thân đã nói rõ ràng như vậy mà Lê Quốc Nam vẫn cứng đầu lén lút chạy đi.
Đây căn bản chính là không biết phải trái, lá gan càng ngày càng lớn.
Biết rõ trong núi có hổ dữ mà vẫn đâm đầu vào, quả thực là ngu ngốc vô cùng.
Xe của Tô Kiến Định đi trên đường cao tốc, chỉ mất nửa tiếng là có thể đi từ nhà họ Lê đến nhà họ Trần. Sau khi dừng xe lại, anh ấy dẫn theo đám người lặng lẽ tiến gần tòa biệt thự của nhà họ Trần.
Sắp đến mười giờ tối, căn biệt thự này cũng không nằm ở khu vực đông đúc náo nhiệt. Giờ đây, bốn bề xung quanh đều chìm vào tĩnh lặng, thậm chí bên trong tòa biệt thự còn không có ánh đèn sáng lên, quả thực giống như chủ nhà đi vắng. Không khí yên lặng khiến người ta hoảng hốt không yên.
“Mau chia nhau ra hành động, nhất định phải tìm được Lê Quốc Nam cho tôi. Cậu ấy không chịu đi thì cứ đánh ngất xỉu đưa đi!” Nếu hiện giờ không phải đang trong thời gian nhạy cảm, Tô Kiến Định đã sai người bao vây toàn bộ nhà họ Trần để lôi Lê Quốc Nam ra đánh một trận cho hả dạ. Anh ấy thật sự tức đến mức không muốn nói chuyện nữa rồi.
“Thưa bố, cả Lê Quốc Nam và Tô Kiến Định đều đã tới rồi. Nhưng mà Tô Kiến Định lại dẫn theo không ít người, trông có vẻ như tới đây để tìm Lê Quốc Nam. Người bên ngoài đã bao vây toàn bộ tòa biệt thự này, mọi hành động của đám người kia đều đang được giám sát chặt chế” Cả một ngày đều ngồi trên máy bay, cho dù tinh thần của Trần Hiền có tốt đến đâu cũng không tránh khỏi hoa mắt chóng mặt, lại càng đừng nói tới Trần Tuấn Tú. Hiện giờ ông ta đã dựa người vào ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi từ lâu rồi.
“Tạm thời cứ tiếp tục theo dõi, thỉnh thoảng cản trở Tô Kiến Định một chút, không được để cậu ta tìm được Lê Quốc Nam. Đợi sau khi Lê Quốc Nam đi vào hãng tạo cơ hội cho cậu ta phát hiện ra. Còn đi vào hay không do cậu chủ Tô tự mình quyết định rồi”
Trần Tuấn Tú khó nhọc nói ra vài lời rồi nhắm chặt hai mắt thở dài một hơi.
Mặc dù cơ thể đã mệt mỏi sắp không chống đỡ nổi nhưng tinh thần của ông ta lại cực kỳ hưng phấn, cho dù có nhắm mắt bao lâu cũng không hề cảm thấy buồn ngủ.
“Xin bố hãy yên tâm, con đã dặn dò cả rồi. Nhất định Lê Quốc Nam có thể thuận lợi đi vào” Trân Hiền khẽ nhếch miệng thành một nụ cười độc ác, gật đầu quay người đi ra khỏi phòng. Anh ta vốn không định ra tay xử lý bọn họ nhanh như vậy, thế nhưng ai bảo Hoắc Hải Phong dám bắt tay với Tô Kiến Định từng bước chèn ép. Bên phía Tô Quỳnh Thy không có một kẽ hở nào để anh ta có thể ra tay, vậy thì chỉ có thể tính kế Lê Quốc Nam mà thôi.
Tất cả cạm bây đều đã được bố trí hoàn tất. Hiện tại chỉ cần đợi con cừu nhỏ ngu ngốc tự chui đầu vào lưới mà thôi. Trần Hiền mò mẫm trong đêm đen đi vào trong phòng làm việc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT