Nhất thời mọi người đều lên tiếng thay cho tập đoàn Sunrise, ai nấy đều yêu cầu nhà họ Trần phải đưa ra lời giải thích, cũng không ít người nhắc lại chuyện tập đoàn Phước Sơn trốn thuế.

Tô Quỳnh Thy càng xem càng thấy vui vẻ, không ngờ cô chỉ vừa ngủ dậy một giấc mà mọi chuyện đã đảo ngược thế này, cô mỉm cười, đột nhiên cô nghĩ đến gì đó nên đỏ bừng mặt, cô ném điện thoại xuống giường rồi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh tắm rửa trang điểm cẩn thận.

Tuy rằng trong lòng cô vẫn chưa quên được chuyện năm đó, nhưng có một số việc cô cũng không thể kiềm lòng nổi, cho dù trong lòng cô thế nào thì cũng không thể kiểm soát nổi bản thân mình.

Tô Quỳnh Thy thay một bộ quần áo ít mặc, cô nắm chặt tay bảo tài xế đưa cô đến bệnh viện.

Lúc này ông cụ Hoắc vẫn chưa tỉnh lại, trong phòng bệnh chỉ có một mình ông Giang. Sau khi cô đến bệnh viện cô mới nhận ra được mình quá vội vàng, huống chỉ lúc này ông cụ Chánh còn đang bệnh, bây giờ cô lại ăn mặc váy áo, trang điểm xinh đẹp chạy đến đây.

Lúc cô đang muốn đi không được muốn ở không xong thì ông Giang nhìn thấy cô.

“Cô Tô, cô vào đây ngồi một lát đi, nếu ông chủ biết cô đến thăm ông ấy thì chắc chắn ông ấy rất vui.”

Chuyện năm đó ông ta cũng biết rõ, nhưng dù mọi chuyện có khó khăn thế nào thì hiện tại cũng không nên nhắc lại, huống chi… Ông Giang liếc nhìn ông chủ vẫn còn đang hôn mê trên giường bệnh rồi thở dài, ông mở cửa cho Tô Quỳnh Thy vào trong.

“Ông Giang, ông cụ Chánh đã khỏe hơn chút nào chưa ạ? Bác sĩ nói thế nào rồi?”

Đến cũng đã đến rồi, nếu cô không vào thì có chút không tôn trọng người lớn, Tô Quỳnh Thy bối rối nhìn ông Giang một lát rồi ngồi xuống chiếc ghế trống khác.

“Cậu hai nhà họ Lê đã mời giáo sư có tiếng trong khoa đến kiểm ra rồi, cũng không phải vấn đề lớn gì. Chỉ nói sau này không nên để ông chủ tức giận hay lo lắng nhiều, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi thì sẽ không sao.”

Dù sao Tô Quỳnh Thy cũng là đứa trẻ ông ta nhìn lớn lên, ông Giang mỉm cười hiền từ với cô, cuối cùng thì quan hệ đã không còn giống như trước, khi còn bé cô ngây thơ đáng yêu, bây giờ đã trưởng thành không ít.

“Vậy thì tốt rồi, nếu ông cụ Chánh vẫn còn chưa tỉnh thì cháu cũng không làm phiền thêm nữa” Tô Quỳnh Thy vẫn luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô không biết nên nói gì, Hoắc Hải Phong cũng không có ở đây, cô cười gượng vài tiếng, chuẩn bị đứng dậy ra vê.

“Cô Tô, tôi có vài câu không biết nên nói hay không”

Ông Giang thở dài, cuối cùng vẫn có chút không nỡ. Đã nhiều năm vậy rồi, cậu chủ cũng đã hơn ba mươi tuổi thế nhưng vẫn không hề có ý định lập gia đình, người cậu chủ vẫn luôn chờ đợi là ai thì tất cả mọi người đều biết rõ. Nhưng mười năm trước khi nhà họ Tô xảy ra chuyện, nhà họ Hoắc không những không giúp mà còn tránh mặt không gặp, vết thương này thật sự quá lớn với cô, ông ta có thể giúp được chút nào thì hay chút đó vậy.

“Ông Giang, ông muốn nói gì ạ?”

Cõi lòng cô như run lên, Tô Quỳnh Thy lại ngôi xuống ghế, đôi mắt to tròn đầy sự tò mò.

“Mười năm trước khi cháu đến nhà họ Hoắc nhờ vả, thật ra lúc ấy cậu chủ không có nhà, mà trong mắt ông chủ chỉ có mỗi tập đoàn Sunrise cho nên không muốn bị tập đoàn Á Đông liên lụy, vì thế, vào trước đêm xảy ra chuyện thì ông chủ đã đưa cậu chủ ra nước ngoài.’

“Cậu chủ bị ông chủ dùng danh nghĩa học tập nhốt ở nước ngoài một năm, mãi cho đến khi cậu chủ biết được nhà họ Tô xảy ra chuyện, lúc ấy cậu chủ và ông chủ đã cãi nhau một thời gian dài sau đó mới bí mật về nước. Khi tìm thấy cháu thì cậu chủ gần như muốn sụp đổ, cậu chủ chống tại tất cả áp lực từ ông chủ đưa cháu ra khỏi nơi đó và ẩn náu”“

“Vậy, lúc trước Hoắc Hải Phong nói anh ấy không hề biết chuyện cháu đến nhà tổ cầu xin anh ấy giúp là thật sao?”

Tô Quỳnh Thy sững sờ liếc nhìn ông cụ Hoắc đang nằm trên giường bệnh, nước mắt từ khóe mắt cô chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống váy cô.

Chuyện năm đó cô luôn cho rằng Hoắc Hải Phong tuyệt tình, không ngờ người tuyệt tình lại là ông cụ Hoắc…

“Còn một việc nữa, sở dĩ cậu chủ đồng ý đính hôn với cô chủ nhà họ Trần là vì ông chủ đã tìm được chỗ ẩn náu của cháu, ông chủ dùng cháu uy hiếp cậu chủ đồng ý chuyện đó. Đã nhiều năm vậy rồi nhưng cậu chủ vẫn còn yêu cháu, mọi hiểu lầm của năm đó điều là do ông chủ tạo thành, cậu chủ thật sự rất yêu cháu, cháu nên tha thứ cho cậu chủ đi!” Ông Giang nói hết mọi chuyện xong thì thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt ông ta cũng dễ thoải mái hơn nhiều.

“Vậy, Hoắc Hải Phong đang bảo vệ cháu, còn ông cụ Chánh hoàn toàn không muốn cháu ở cạnh anh ấy, chuyện này là thật sao?” Tất cả mọi chuyện cô biết đều sai, rào cản trong lòng cô không thể bước qua được suốt bấy lâu nay lại chỉ là trò cười, tất cả mọi thứ đều không phải do Hoắc Hải Phong, nhiều năm vậy rồi, cuối cùng cô đã bỏ qua bao nhiêu thứ…

“Cô Tô, ông chủ cũng vì nghĩ cho cậu chủ, mong cô…”

“Ông Giang, bây giờ cháu không muốn nghe những lời này nữa, cháu về trước đây, ông đừng nói với Hải Phong rằng cháu đến nhé!” Tô Quỳnh Thy nghẹn ngào đứng dậy, cô cắt đứt lời nói của ông Giang, cô hoang mang chạy ra khỏi phòng bệnh.

Tất cả kiên trì, tất cả oán hận, tất cả hối hận suốt bao nhiêu năm nay cho đến giờ đều trở thành một trò cười, hóa ra sự tuyệt tình chỉ xuất phát từ đơn phương bản thân cô mà thôi, hạnh phúc mà cô luôn muốn năm lấy lại bị hủy hoại…

Nước mắt không ngừng rơi xuống khiến tầm mắt cô mờ mịt, cô lảo đảo chạy ra ngoài, gương mặt cô hiện rõ sự tuyệt vọng, thậm chí cô còn không nhìn thấy Hoắc Hải Phong đang đứng cách đó không xa, mãi đến khi cô rơi vào một vòng tay quen thuộc thì mới nhận ra, bao nhiêu oan ức trong lòng đều được cô trút hết ra ngoài.

Tô Quỳnh Thy ôm cổ anh, cô khóc đến mức không kiềm chế được, dáng vè thở không ra hơi của cô vừa tội nghiệp lại vừa đáng yêu.

Hoắc Hải Phong không biết chuyện gì nên ôm Tô Quỳnh Thy lên đưa cô vào xe, anh bảo tài xế lái xe đến một nơi yên tĩnh hơn. Sau khi tài xế xuống xe thì anh xoay người an ủi Tô Quỳnh Thy đang khóc trong ngực mình.

“Quỳnh Thy, em làm sao thế? Sao em lại chạy khỏi bệnh viện? Ông nội ăn hiếp em à? Hay là người nào ăn hiếp em?” Anh chưa từng thấ Tô Quỳnh Thy khóc đến đáng thương như vậy, cô vùi vào lòng anh mà khóc, dáng vẻ rất đau khổ.

“Hoắc Hải Phong, năm đó em đã hiểu lầm anh rồi, em vẫn luôn hiểu lầm anh, tại sao anh không giải thích với em chứ… Lúc trước.. Lúc trước sao anh lại ngốc vậy hả, sao anh lại không giải thích với em?” Tô Quỳnh Thy thở gấp, cô ngẩng đầu vừa mếu vừa nói năng đứt quãng.

“Lúc trước chuyện gì cơ? Quỳnh Thy, lúc trước anh không nên để em rơi vào nguy hiểm như thế, là anh có lỗi với em, em tha thứ cho anh được không, anh rất nhớ em, cũng rất nhớ Hướng Minh. Năm đó sau khi em nhảy xuống vách đá thì anh đã cắt đứt với Trần Mộc Châu, những năm đó anh vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được tập đoàn Sunrise, cho nên có rất nhiều chuyện anh không thể tự quyết định được. Anh chắc chắn sau này anh sẽ dùng cả tính mạng mình để bảo vệ cho em, em tha thứ cho anh được không?”

Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, anh cũng không ngại mà lau đi từng giọt nước mắt của cô, đôi mắt đen như mực của anh nặng nề nhìn thẳng vào mắt cô.

“Anh có biết chuyện mười năm trước, em đến nhà tổ nhà họ Hoắc cầu xin anh cứu tập đoàn Á Đông, cứu anh trai của em không” Tuy cô đã biết được sự thật mị chuyện từ miệng ông Giang, thế nhưng cô vẫn muốn tự mình hỏi anh.

“Đó là chuyện khi nào, năm đó anh bị ông nội đưa ra nước ngoài nên có rất nhiều chuyện anh không biết rõ.

Nhất là chuyện về tập đoàn Á Đông, dù anh có hỏi thì ông nội cũng không nói cho anh biết, sau đó anh vô tình biết được mới lén quay về nước”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play