Hoắc Hải Phong mở túi hồ sơ màu vàng rồi lấy đồ bên trong ra. Cũng không dày, chỉ là mấy tờ giấy, anh vừa rút ra thì có một tấm hình rớt ra khỏi túi rồi rơi trên mặt đất.
Hoắc Hải Phong quay đầu nhìn một lúc rồi mới xoay người nhặt tấm ảnh lên. Trên tấm hình là Trân Tuấn Tú, chỉ là người đàn ông đứng bên cạnh ông ta rất lạ, không phải là người Hải Phòng nhưng Hoắc Hải Phong lại thấy rất quen.
Tạm thời anh không nghĩ ra là mình đã gặp người này ở đâu nên anh dứt khoát đặt bức ảnh xuống mà chăm chú xem tài liệu.
Hoắc Hải Phong càng xem càng nhíu mày.
“Bất ngờ lắm đúng không? Lúc nãy tôi nghe được tin này thì cũng bất ngờ lắm. Nếu như Trần Tuấn Tú đã làm thế, vậy thì chuyện ông ta đang toan tính cũng không đơn giản đâu”
Tô Kiến Định vốn còn muốn chờ Hoắc Hải Phong mở miệng trước nhưng khi thấy anh còn đang nhíu mày thì thở dài rồi nói.
“Chỉ là hơi bất ngờ nhưng cũng trong dự tính. Nếu không thì Trân Tuấn Tú cũng sẽ không làm thế với con gái mình” Hoắc Hải Phong ném tài liệu sang một bên rồi nói tiếp: “Nếu Trần Tuấn Tú đã chuẩn bị nhận con trai Vũ Tuyết Phương của mình về thì chắc là đã không còn muốn che giấu lòng lang dạ thú của chính mình nữa rồi. Loại tình huống này thật sự để cho người khác khó lòng phòng bị: Không ngờ rằng kết quả lại là như thế này, người đời đều nói hổ dữ không ăn thịt con. Nhưng Trần Tuấn Tú lại ác độc đến thế, vậy mà ông ta còn làm ra được chuyện đổi con rồi đưa ra ngoài bồi dưỡng.
Thật sự là phát rồ rồi.
“Chắc chắn Trần Mộc Châu đang ở trong tay ông ta, chỉ là… chúng ta muốn tìm ra được cũng không dễ đâu””
Hoắc Hải Phong càng nghĩ càng đau đầu, anh ngồi thẳng lên lần nữa. Đây là lần đầu tiên đầu óc anh lại hỗn loạn như thế, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được biện pháp nào hợp lý. Quan hệ của nhà họ Trần quá hỗn loạn, anh vốn còn đang cảm thấy Vũ Tuyết Phương không nhất định là hung thủ thật sự.
Bây giờ xem ra, Trần Tuấn Tú mới là hung thủ chân chính phía sau mọi chuyện.
Nhưng ông ta có thể nhẫn nhịn nhiều năm như thế, đến bây giờ mới bộc lộ ra lòng lang dạ thú thì đúng là rất khó đối phó.
“Có lẽ hai ngày nữa là có thể giải quyết được chuyện này, Trân Tuấn Tú cũng sẽ không kéo dài thời gian đâu.
Tôi đoán rằng cuối cùng ông ta sẽ đưa Trần Mộc Châu ra nước ngoài, nên điều quan trọng bây giờ là giải quyết chuyện nhảy lầu và công trình kia” Cho dù sự chú ý của đa số người đều bị chuyện Hoắc Hải Phong bắt cóc Trần Mộc Châu hấp dẫn nhưng chuyện công trình dù sao cũng là hợp tác với chính phủ. Nếu không xử lý cẩn thận thì sợ là sẽ phải đình công.
“Tôi đã để cho Lâm Tiến Quân tìm tới nhà người nhảy lầu kia, đã lấy được tất cả chứng minh của bệnh viện, ghi chép chuyển khoản và video hỏi thăm rồi. Yên tâm đi, chuyện này sẽ được giải quyết nhanh thôi” “Nếu thế thì tôi vê trước đây. Bây giờ chúng ta vẫn chưa biết là Trân Tuấn Tú muốn ra tay với ai, cứ cẩn thận thì hơn” Tô Kiến Định nể mặt Hoắc Hải Phong đã cứu em gái anh ấy rất nhiều lần nên có ý tốt nhắc nhở một câu rồi mới quay người rời đi.
Gần đây Hải Phòng rất náo nhiệt, chuyện nhảy lầu vừa mới qua đi thì lại xuất hiện chuyện hấp dẫn ánh mắt người khác như Chủ tịch bắt cóc vợ chưa cưới cũ. Kết quả còn chưa kịp hóng hớt xong chuyện này thì lại có một đám người tới gây chuyện trước cửa tập đoàn Sunrise.
Ba mươi năm mươi người tụ tập lại một chỗ rồi hét to đòi Sunrise trả lại tiền lương còn thiếu. Thậm chí còn có mấy người phụ nữ dẫn theo con tới nằm ngay trước cổng Sunrise rồi khóc khàn cả giọng. Khiến cho sự ra vào của nhân viên công tác gặp chút khó khăn.
Bảo vệ không ngăn được, bây giờ Hoắc Hải Phong lại không thể nào ra mặt. Toàn bộ cổng chính Sunrise đều bị bao vây, người tới xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều.
Lúc Lâm Tiến Quân chạy tới thì tình hình đã không thể nào khống chế nổi.
Bảo vệ và người tới gây chuyện đang nhìn chằm chằm nhau. Giống như là chỉ cần có ai làm thêm động tác gì đó là có thể nhào vào đánh nhau ngay vậy.
Lâm Tiến Quân lau mồ hôi trên trán rồi chen vào giữa, anh ta tỏ vẻ tươi cười: “Mọi người có chuyện gì thì từ từ nói, có gì cứ nói với tôi. Nếu như là vấn đề của Sunrise thì Chủ tịch của chúng tôi chắc chắn sẽ giải quyết theo lẽ công bằng. Mọi người đều để đồ trên tay xuống đi, dù sao đều là người cùng công ty đúng không!” Thời buổi rối loạn, nếu như lần này đánh nhau thì sợ rằng Sunrise sau này sẽ không tốt lên được.
Mắt thấy có người có thể xử lý chuyện này xuất hiện thì một người nhìn qua đã hơn năm mươi đứng dậy với vẻ tức giận. Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Sunrise các người không đúng, chúng tôi hối hả ngược xuôi nhiều năm như thế rồi nhưng đây là lân đầu tiên gặp người như các cậu.
Nợ công trình đã sắp nửa năm rồi nhưng chẳng hó hé câu nào, lần nào cũng bảo là chuyển ngay. Đã qua bao lâu rồi nhưng chẳng có kết quả gì cả, Sunrise không hề có chút chữ tín nào! Tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay không thanh toán xong thì chúng tôi sẽ ngồi ở đây không đi!” Ông ta càng nói càng tức, cuối cùng trực tiếp đặt mông ngồi xuống rồi cuộn chân lại để tỏ lòng quyết tâm của mình.
Đám người đứng sau ông ta cũng ngồi xuống, bao vây cửa chính một cách vô cùng chặt chẽ. Họ cũng không la hét, nhưng xem ra muốn để họ đi khỏi cũng là chuyện không có khả năng.
Sắp tới giờ cơm trưa rồi, nếu như đám người này vẫn tiếp tục như thế thì người vây xem sẽ càng ngày càng nhiều. Ảnh hưởng đến công ty một cách nghiêm trọng.
Lâm Tiến Quân cắn môi rồi quay người đi vào công ty. Anh ta đứng bên trong nhìn chằm chằm đám người ngoài cổng rồi gọi điện thoại cho Chủ tịch.
“Chủ tịch, đám người kia nói là chúng ta vẫn chưa kết toán công trình.
Công trình nửa năm trước, tôi nhớ là cái công trình tu sửa kiến trúc vùng ngoại thành Hải Phòng kia. Nhưng lúc đó đã tính toán rõ ràng tất cả sổ sách rồi mà, tài vụ cũng đã đi làm bảng báo cáo. Làm sao bây giờ?” Lâm Tiến Quân không nghĩ ra là đám người này từ đâu xuất hiện, họ tụ tập ở đây nhưng không thể đánh không thể chửi. Anh ta nhìn chằm chằm đám người ngoài kia mà càng ngày càng tức.
“Đến hỏi cho rõ, lúc trước ký hợp đồng với ai, bảo bọn họ lấy hợp đồng ra. Sau đó đi thăm dò xem người phụ trách chủ yếu của công trình đó là ai.
Nhất định phải đưa đám người đó đi trong vòng một tiếng đồng hồ” Chuyện của Trần Mộc Châu còn chưa kết thúc mà Sunrise lại xảy ra vấn đề mới. Hoắc Hải Phong đau đầu đến nỗi không chịu được nhưng chỉ có thể ngồi đợi trong nhà.
“Vâng thưa Chủ tịch, tôi đi làm ngay đây.
Lâm Tiến Quân tắt điện thoại rồi phủi bộ đồ vest có chút loạn trên người, anh ta chắp tay đi ra ngoài.
“Khi xưa là ai ký hợp đồng với các ông. Tài vụ đã điều tra sổ sách rồi, tất cả công trình nửa năm trước đều đã được thanh toán xong. Các ông đưa hợp đồng cho tôi xem một chút” Lâm Tiến Quân nói một cách bình thản rồi nhìn người đàn ông cầm đầu.
“Lúc ký hợp đồng là một người đàn ông sắp bốn mươi tuổi, có hơi hói, dáng người hơi mập. Chúng ta chưa nhận được khoản thanh toán, con dấu trên hợp đồng cũng là dấu của Sunrise.
Cậu không tin thì tự đi mà xem.” Ông ta không hề có chút hoảng hốt nào mà lấy hợp đồng từ trong túi ra rồi đưa cho Lâm Tiến Quân.
Anh ta nhìn hợp đồng, dấu cuối cùng đúng là dấu của Sunrise, nhưng trước giờ anh ta chưa từng nhìn thấy chữ ký này, vả lại Sunrise cũng không có người nào giống như ông ta miêu tả. Nhưng con dấu lại là thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT