Vô cớ bị ghét, Cố Khải Châu chẳng hiểu mô tê gì, ông gãi gãi đầu, kẹp bút trong tay ra sau tai, khom lưng hôn hôn mặt U U.
"Ngoan, qua bên kia ngồi một lát, ba ba nói chuyện với những bạn nhỏ khác xong thì qua đó tìm con, nếu không biết chữ có thể tìm Đinh Nghiêu ca ca, để cậu ấy đọc lời thoại cho con nghe."
U U cảm thấy bé là chú chó Bulldog* vô cùng sung sức, nhưng trong mắt Cố Khải Châu bé lại chỉ là một chú mèo con nanh vuốt chưa phát triển đầy đủ.
Vì thế con mèo con hung dữ bị bố xách lên đặt trên ghế nhỏ ngồi ngay ngắn.
"U U ngoan nha, ba ba có việc bận đi trước."
Cảm xúc của một đứa trẻ vốn không dễ nắm bắt, suy nghĩ cũng mơ hồ khó có thể lý giải được, Cố Khải Châu cho rằng bé lại thỉnh thoảng ngây ngốc nữa nên không hỏi sâu lời nói của bé có ý gì.
Cố Diệu Diệu nhạy cảm chú ý tới tâm trạng của U U hình như có chút suy sụp, vì thế đi tới hỏi:
"Làm sao vậy?"
U U bẹp miệng nằm vào trong lòng ngực của chị gái:
"Em muốn về nhà."
Cố Diệu Diệu bất ngờ.
Bọn họ đã ra ngoài quay chương trình được hai, ba ngày, khác với những đứa trẻ khác, U U vẫn luôn hiểu chuyện, chưa từng ầm ĩ đòi về nhà.
Đột nhiên cô có chút trở tay không kịp.
"Bởi vì nhớ mẹ?"
U U lắc đầu.
"Nhớ anh hai?"
Bé vẫn lắc đầu.
Bé gái nằm trong lòng cô dùng đôi mắt nhỏ ai oán nhìn theo bóng dáng của ba ba ở đằng xa.
Lúc này Cố Diệu Diệu mới xem xét lại ý bé muốn nói.
Suy nghĩ của trẻ nhỏ nói phức tạp cũng phức tạp, nói đơn giản cũng đơn giản.
Có thể phức tạp đến mức không hiểu sao tự nhiên ghét bố, muốn về nhà, cũng có thể đơn giản đến mức chỉ là bé muốn về nhà, có điều bé không muốn bị người bố bận rộn công việc phớt lờ bé.
Chỉ là có rất nhiều lúc, không ai sẵn lòng suy nghĩ kỹ về ý nghĩ của trẻ nhỏ.
U U buồn bã một lúc, lại ngẩng đầu nhìn chị gái, nhỏ giọng nói:
".. Có phải em không thể nói như vậy? Em như vậy, có phải là không hiểu chuyện ạ?"
Mặc dù hiện tại bé có chút không vui, nhưng U U vẫn không muốn bị mọi người cho rằng bé là một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Mọi ngày bé rất ngoan ngoãn, bé sẽ không gây rắc rối cho ba.
Chẳng qua bây giờ bé thật sự có chút không vui.
"Tại sao phải hiểu chuyện?"
Cố Diệu Diệu xoay người U U, kiên định nhìn đôi mắt bao phủ sương mù của bé.
"U U, ngoan ngoãn chỉ là cái cớ mà người lớn lừa gạt trẻ nhỏ, họ chỉ là thích những đứa trẻ không gây rắc rối cho mình."
"Tùy hứng là quyền lợi của trẻ nhỏ, nếu em không buông thả, trưởng thành rồi có muốn cũng không được."
U U chỗ hiểu chỗ không, chỉ vào cô nói:
"Chị, chị cũng là trẻ con mà."
Cố Diệu Diệu bị bé thức tỉnh, bỗng nhiên nhớ tới bản thân còn có một thiết lập này.
"Ừ, đương nhiên."
"Nhưng so với em chị còn hiểu chuyện hơn."
"..."
U U có lúc ngốc đến ngớ ngẩn, nhưng mỗi lần bạn cho rằng bé cái gì cũng không hiểu, lại có thể kỳ diệu bắt được điểm mấu chốt của sự việc.
"Đó là bởi vì chị sáu tuổi."
Lớn hơn bé ba tuổi là có thể đúng lý hợp tình như vậy.
U U suy tư gật gật đầu.
Hóa ra khi bé lên sáu là có thể lợi hại như chị của bé.
Đếm đếm ngón tay, ừm..
Còn có hai năm!
Bé cũng có thể.
Đề tài càng nói càng xa, đến cuối cùng U U hoàn toàn quên mất lý do bé không vui khi nãy, bị đám Điềm Điềm gọi liền nhảy nhót qua đó diễn tập.
Chỉ còn lại khán giả trước màn hình đều sôi nổi cảm khái:
【.. Diệu tổng là triết học gia nhi đồng à? 】
【 Con bé có thực sự chỉ mới sáu tuổi không? Sao tôi lại cảm thấy tôi đã sống hơn hai mươi năm mà không tỉnh táo bằng một cô bé sáu tuổi? 】
【 Thật sự rất có lý, dạy trẻ em lịch sự, hiếu thảo, quan tâm đến người khác là đúng, nhưng cứ bắt trẻ con phải ngoan ngoãn khác xa bản tính của chúng khi mới nhỏ như vậy, thực sự làm cho người ta đau lòng. 】
【 Hu hu hu, Diệu Diệu của chúng ta hiểu chuyện như vậy nhất định là vì lúc nhỏ đã trải qua nhiều chuyện, Diệu Diệu thỉnh thoảng làm nũng đi, con thật khiến mẹ đau lòng QAQ. 】
U U vẫn còn là trẻ con, vừa quay đầu đã quên chuyện vừa rồi, nhưng Cố Diệu Diệu không phải một đứa trẻ thật sự, cô nhớ rất kỹ.
Cố Khải Châu quả thật không thể coi là một người ba tốt.
Nhưng ông cũng không đến mức xấu xa.
Không đủ tốt cũng không quá xấu, muốn thích cũng thích không nổi, muốn căm hận thì cũng chưa đến mức đó.
Chậc.
Còn không bằng triệt để xấu xa một chút.
Cố Diệu Diệu thầm nghĩ.
".. Tới tới tới, lời kịch đoạn đầu mọi người nhớ hết chưa? Nhớ kỹ là chúng ta sẽ phải bắt đầu diễn tập ngay lập tức."
Cố Khải Châu hoàn toàn không biết ông bị hai cô con gái ghét bỏ một trận ở sau lưng.
Ông kiểm kê nhân số, đoạn đầu tiên là ở trong vương cung, nhân vật chính chủ yếu là ba cô bé và Đinh Nghiêu.
Đinh Nghiêu đóng vai vua Lear ngồi trên ghế, nhìn ba người con gái phía dưới:
"Trẫm đã già rồi, trẫm sẽ chia quốc thổ thành ba phần, trong khi ta sắp từ bỏ quyền cai trị và lãnh thổ, nói cho ta biết, ai trong số các con yêu ta nhất? Ta muốn xem tình cảm của ai với ta xứng đáng được khen thưởng nhất, ta sẽ cho người đó ân huệ lớn nhất."
Điềm Điềm: "Con yêu ngài vượt qua tất cả những gì trân quý nhất trên thế gian này."
Cố Khải Châu gật gật đầu, con bé đã nhìn Đinh Nghiêu, cũng nói lời khen rất đúng lúc.
Đinh Nghiêu dựa theo lời thoại, phân chia một khối đất đai giàu có và quốc thổ đông đúc cho bé.
"Con gái thứ hai của ta, còn con thì sao?"
Đến lượt Cố Diệu Diệu.
"Ta cũng giống như chị, nhưng con có nhiều hơn chị ấy, con ghét tất cả hạnh phúc trên thế giới, chỉ có hạnh phúc của bệ hạ mới khiến con vui."
Bố Tiểu Tỏa và bố Joe đứng một bên thì thầm với nhau.
"Sao cả nói lời thoại Diệu Diệu cũng không có biểu cảm vậy?"
"Ừ, quả là một cô nhóc lạnh lùng."
Nếu như dùng đường sóng điện đo nhịp tim để mô tả cảm xúc trong lời nói của Cố Diệu Diệu, có lẽ chỉ có một đường sóng nhẹ nhấp nhô.
Nghĩ đến việc bọn họ đều còn nhỏ, Cố Khải Châu rất kiên nhẫn, đồng thời cũng không biết thân biết phận ngồi xổm trước mặt Cố Diệu Diệu, hướng dẫn từng bước nói:
"Diệu Diệu, lời thoại này của chúng ta là khen người cha, có lẽ con nhìn anh Đinh Nghiêu vẫn chưa quen, con thử nói lại lời thoại với bố xem sao?"
12/9/2021
* * *
*Chó bulldog:là một trong những giống chó xuất hiện từ thời Trung cổ. Chúng được nuôi dưỡng để tham gia vào các trận đấu với bò tót, là thú tiêu khiển của con người thời đó. Họ dùng những trận đấu chó và bò tót để thỏa mãn thú tính trong họ. Nhưng ngày nay bulldog được nhiều người lựa chọn nuôi dưỡng, thậm chí còn là linh vật của một số trường đại học.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT