Chỉ ngủ chưa đầy một tiếng đồng hồ, bé và chị gái đã bị Cố Khải Châu gọi dậy, bảo họ nhanh chóng thay quần áo rồi ra ngoài, chuẩn bị cho buổi biểu diễn tối nay.
U U còn đang choáng váng mơ hồ thì bị dắt ra ngoài, sau đó mơ mơ màng màng bị mọi người chọn làm nữ chính Cordelia* của câu chuyện.
(*Tên con gái Út của vua Lear)
Lý do tất cả mọi người đều đồng ý U U diễn nhân vật này, rất đơn giản, bởi vì bé có sự trung thực giống nữ chính.
* * *Hơn nữa lời thoại của nhân vật này rất nhiều nên Điềm Điềm và Cố Diệu Diệu đều không muốn nhận vai diễn này.
Ba nhân vật nữ chính nhanh chóng được quyết định, còn mấy nhân vật nam còn lại không có cảm giác tồn tại lắm được ba cậu nhóc tranh nhau quyết liệt.
"Con! Con muốn diễn vai tây vương gì gì đó! Con con con!"
"Con cũng muốn! Ba Cố chọn con!"
"Ba Cố, con nhớ rõ lời thoại, để con diễn!"
Cố Khải Châu nhìn một đám nhãi ranh bám theo chân ông gọi ba.
Nếu có thể lựa chọn, một người ông cũng không muốn chọn.
Khán giả thi nhau cười nhạo:
【 Cố Đạo: Đừng có đi theo ông đây! Thằng nhóc thối tránh xa con gái ông một chút! 】
【 U U tuổi còn nhỏ như vậy đã được bé trai yêu thích, sau này lớn lên.. thật không thể tưởng tượng được】
【Nhìn Cố Đạo và Úc Lan là biết, gen tốt như vậy, lớn lên chắc chắn còn xinh đẹp hơn! 】
【Ha ha ha ha ba Chu Chu vội muốn chết, vụng trộm sau lưng cổ vũ cho con trai nhà mình ha ha ha】
【 Không phải hôm nay ba Chu Chu còn nói giỡn muốn bọn nhỏ đính hôn à, Cố đạo diễn lúc đó vẻ mặt kiểu 'Không, ngươi nghĩ đẹp ghê'】
Cuối cùng vẫn quyết định Joe lớn tuổi nhất diễn vai chồng của Cordelia, cũng chính là vua nước Pháp*.
(*Ở trên là tây vương do mấy đứa nhóc còn nhỏ nên nhớ không đúng)
Ba bé gái hoàn toàn không care quan tâm những gì họ đang tranh giành, Điềm Điềm kéo góc áo Cố Khải Châu, hỏi ông khi họ biểu diễn nên mặc đồ gì, cô bé muốn mặc một chiếc váy nhỏ xinh đẹp.
Lúc này Cố Khải Châu mới nhớ ra trang phục còn chưa sắp xếp xong, vội vàng cùng người khác trao đổi cùng việc mượn quần áo.
Toàn bộ quá trình từ khi tỉnh ngủ và bị kéo đến để nhân vật mà mình phải diễn, U U hoàn toàn không có tinh thần gì.
Bé nhìn bóng dánh bận rộn của Cố Khải Châu, lúc thì bảo người đi photo kịch bản viết tay của ông ra vài bản, lúc lại hỏi gần đây có chỗ nào có thể thuê trang phục.
Bận rộn đến mức gần như không thể nhìn bé dù chỉ một ánh mắt.
U U mệt mỏi đứng lại, ngồi xổm ở ngoài cửa u oán nhìn Cố Khải Châu.
Luôn là vậy.
Chỉ cần bắt đầu quay phim, ba ba của bé sẽ không còn là ba bé nữa.
Trước đây khi Cố Khải Châu ở đoàn làm phim, bận rộn ba bốn tháng cũng không thấy bóng người, mỗi tuần chỉ có thể gọi điện thoại cho ông được một lần, hôm nào ông có tình huống đột xuất cần phải xử lý, liền vội vàng cúp máy.
Bé ôm di động chờ đợi, chờ cho đến khi ngủ, cũng không chờ được một cuộc gọi lại của ba mình.
Vì vậy, ngay cả khi tất cả mọi người nói với bé, bé có một người ba đặc biệt lợi hại, ba của bé đã giành được vô số giải thưởng, quay rất rất nhiều bộ phim điện ảnh, biết bao nhiêu là diễn viên nổi tiếng đều muốn diễn phim của ông.
Nhưng U U một chút cũng không thích có một người ba là đạo diễn lớn.
Đó không phải là ba của bé.
Nhìn bóng dáng người đàn ông bận rộn đến mức chân không chạm đất, U U tức giận thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ lẻn vào căn phòng sau lưng, định một mình im lặng đợi trong đó một lát.
Nhưng bé không nghờ rằng, muốn tìm nơi yên tĩnh để chờ, không chỉ có mình bé.
".. Vẻ bề ngoài chính trực của ngươi nhằm che giấu việc gian ác giết người của ngươi."
".. Lớp ngụy trang của tên lòng lang dạ sói nhà ngươi đã bị xé rách, bộ mặt thật độc ác kia đã hiện rõ, hãy quỳ xuống gào khóc xin thượng đế đáng sợ tha mạng đi."
U U và chú quay phim đều trốn ở góc, lẳng lặng nghe.
Là Đinh Nghiêu đang đọc lời thoại.
Trên bãi đất trống, không hiểu vì sao anh không cho người quay phim đi theo, một mình tập đi tập lại lời thoại.
U U không phải là người sẽ biết thưởng thức kỹ thuật diễn gì, cũng không phải siêu nhí tài năng, thậm chí bé còn không hiểu lời kịch đang nói gì.
Nhưng trong tâm bé có thể cảm nhận được.
Đinh Nghiêu ca ca đang rất tập trung.
Anh ấy rất, rất vui vẻ.
Niềm vui này và niềm vui khi có một viên kẹo, một chai sữa dâu tây hoàn toàn khác nhau.
U U suy nghĩ một chút, cái này như lúc được gọi điện với ba, được mẹ khen ngợi, hay cả lúc được chị ôm, nó không phải niềm hạnh phúc bình thường mà phức tạp hơn chút, là một loại vui vẻ bé không thể miêu tả rõ.
Đồng thời cũng làm cho bé loáng thoáng ý thức được ____
Hóa ra Đinh Nghiêu ca ca ngày thường đều không thật sự vui vẻ.
Trẻ em thì chỉ có thể suy nghĩ đến đó, nếu người ở đây là Cố Diệu Diệu thì có lẽ cô sẽ phát hiện ra sự thật cô muốn biết.
Chỉ là một vở kịch nhi đồng, như một trò trong gameshow thôi đã có thể khiến sự nhiệt tình của anh bùng cháy mãnh liệt như thế.
Rốt cuộc bình thường anh ấy đã kiềm chế thành bộ dáng gì?
U U không thể tưởng tượng được điều đó.
Bé chỉ nhìn Đinh Nghiêu nghiêm túc chuyên chú diễn tập hết lần này đến lần khác, cứ như bé sẽ lĩnh ngộ được điều kỳ diệu gì đó từ sự tập trung của anh.
Vì thế bé quay đầu vòng vèo đi về bên phía Cố Khải Châu.
Có vẻ đối với ba và Đinh Nghiêu ca ca, đóng phim là một chuyện vô cùng quan trọng.
Có lẽ nó quan trọng như việc bé thích ăn đồ ngọt vậy.
Nếu nghĩ như vậy thì bé có thể hiểu được lý do ngày thường ba bé quay phim đến mức mặc kệ tất cả một tí.
Ài..
Mặc dù là vậy nhưng mà..
Không, không thể!
Bé vẫn không hiểu!
Người ba mà tùy tiện cúp điện thoại của con gái mình là không đúng!
Cố Khải Châu đang vội vàng phát kịch bản cho từng đứa trẻ, vừa định hỏi U U đi đâu rồi thì thấy một cục bông nhỏ với đôi chân ngắn ngủn cách đó không xa đang nổi giận đùng đùng chạy như bay lao tới.
Trong suy nghĩ vừa nãy, bé hết tức giận rồi tha thứ, tha thứ xong lại tức giận, cứ tức giận rồi bình ổn lại, hai cảm xúc phức tạp đan xen nhau, thiên ngôn vạn ngữ tụ lại bị mạch não của U U sắp xếp lại lần nữa, cuối cùng lời nói thốt ra là:
"Ba ba, con ghét ba!"
Cố Khải Châu:?
11/9/2021
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT