“Chẳng lẽ không đúng hả?” Trạm Khánh Minh không hiểu câu hỏi ngược của Lê Đình Tuấn.
Lê Đình Tuấn nhìn anh ta không lên tiếng.
Qua lời kể lại từ miệng của Trạm Khánh Minh, Kiều Phương Hạ một lòng kiên định với tình cảm của anh.
Nhưng những gì Kiều Phương Hạ biểu hiện ra trước mặt anh lại không phải như vậy.
Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê.
Có lẽ từ trước đến giờ Kiều Phương Hạ chỉ là đang giận dỗi với anh.
Lệ Đình Tuấn im lặng một lúc, chợt nghe thấy tiếng mở cửa truyền tới từ phía sau, anh bèn thuận tay đóng rèm cửa sổ lại.
Kiều Phương Hạ vừa đi vào, trong phòng mờ mịt, u ám. Cô cho là Lê Đình Tuấn còn đang ngủ, cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại di động thì thấy đã hơn tám giờ.
Không phải bọn họ phải xuất phát lúc mười giờ à?
Cô đắn đo, do dự không biết có cần đánh thức Lê Đình Tuấn hay không, đột nhiên có người ôm cô từ phía sau.
Kiều Phương Hạ hơi giật mình muốn phản kháng theo bản năng, nhưng vừa xoay người đã ngửi thấy mùi hương quen
thuộc trên người Lê Đình Tuấn.
“Làm em sợ muốn chết…” Cô cau mày khẽ oán trách.
Sau sự kiện tối hôm qua, cô hơi bị nhìn gà hóa cuốc rồi.
Lệ Đình Tuấn cúi đầu hôn lên chóp mũi của cô, nhẹ nhàng hỏi: “Xuống dưới làm gì vậy?”
Kiều Phương Hạ lập tức trả lời: “Không phải anh sợ rút dây động rừng à? Sáng sớm hôm nay em tỉnh lại bên suy nghĩ một chút. Nếu như nói Trạm Khánh Minh cam tâm tình nguyện tặng sợi dây chuyền này cho em thì tương đối hợp lý, cho nên em xuống phía dưới nói chuyện với người đưa em vào hôm qua, Trạm Khánh Minh muốn em ở đây lâu hơn, chờ các anh đi rồi em sẽ trở về”
Kiều Phương Hạ bị anh đè lên tủ quần áo phía sau lưng thì hơi khó chịu, bèn nhẹ nhàng giãy giụa.
Lệ Đình Tuấn thấy cô đang khó chịu, lập tức ôm eo cô kéo vào. Trong giây phút Kiều Phương Hạ chạm vào ngực anh, Lệ Đình Tuấn cúi đầu lặng lẽ ngậm chặt bờ môi của cô.
Kiều Phương Hạ cảm thấy không hiểu gì cả, nụ hôn buổi sớm này của Lê Đình Tuấn hơi rực lửa, dây dưa khiến hô hấp của cô cũng nhanh hơn.
Cô khó khăn chen tay vào giữa hai người kết thúc nụ hôn này, cau mày nhỏ giọng nói: “Anh không nhanh chóng thu dọn đi, sắp chín giờ rồi.”
“Không vội.” Lê Đình Tuấn vừa nói chuyện vừa ôm ngang cô thả lên trên giường.
Kiều Phương Hạ cảm giác được tay anh không thành thật, trong nháy mắt tay anh thăm dò vào trong váy cô thì bất ngờ đè tay anh lại, nghiến răng nghiến lợi gọi tên anh: “Lệ Đình Tuấn!”
Hôm nay tính ra mới được có mười bảy ngày, so với lời dặn ba mươi ngày của bác sĩ trước đó còn thiếu mười ba ngày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT