“Không có nếu thì” Anh ta còn chưa nói xong đã bị Lệ Đình Tuấn ngắt lời, âm u nói: “Cô ấy chính là Kiều Phương Hạ, Phó Kiều là nghệ danh của cô ấy”

“..” Trạm Khánh Minh lập tức nghẹn họng.

Tất nhiên là anh ta biết Kiều Phương Hạ, dù trước đó chưa từng gặp mặt cô nhưng những ai có quan hệ tốt với Lệ Đình Tuấn ở thành phố Hạ Du đều biết ít nhiều về chuyện giữa Kiều Phương Hạ và nhà họ Lệ.

“Hai người… đăng ký kết hôn từ bao giờ?” Lúc sau, Trạm Khánh Minh chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp.

“Ngay lập tức.” Lệ Đình Tuấn chuyển tầm mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ, nhỏ giọng trả lời: “Đang chuẩn bị đám cưới.”

Lúc đó ở trước giường bệnh của Kiều Tứ Văn, Kiều Phương Hạ nói những lời kia chỉ là để dỗ Kiều Tứ Văn mà thôi, sau đó cô cũng không đồng ý.

Hai người nhìn nhau nhưng đúng là Kiều Phương Hạ không phủ nhận.

Trạm Khánh Minh nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ với ánh mắt phức tạp một lúc lâu.

Thảo nào, cô là Kiều Phương Hạ, cô cũng là Thanh Vân, vậy thì mọi chuyện tối nay đều thông suốt rồi.

Chẳng trách đêm nay anh ta vẫn luôn nghi ngờ, vì sao “ông già” cấm dục Lệ Đình Tuấn chỉ vì vẻ ngoài của Phó Kiều lại đột nhiên siêu lòng.

Thì ra cô ấy chính là Kiều Phương Hạ.

Trăm nghe không bằng một thấy.

Nếu như anh ta là Lệ Đình Tuấn thì chỉ sợ cũng rất khó chống đỡ được.

Rạng sáng hôm sau.

Trạm Khánh Minh rời giường rửa mặt xong rồi nhìn về phía ban công sát vách, thấy Lệ Đình Tuấn đang đứng trước cửa sổ sát đất nhìn chằm chằm tầng dưới cách đó không xa.

Kiều Phương Hạ đang đứng ở một góc tối không người trong vườn hoa thầm thì gì đó với người dẫn cô ấy vào ngày hôm qua.

Nói vài câu xong bèn xoay người trở về phía phòng ngủ.

Trạm Khánh Minh thu hồi tầm mắt rồi lại nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.

Anh nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ với ánh mắt dịu dàng mà kiên định, ánh mắt của người đang yêu đúng là không giấu đi được.

Mặc dù trong lòng Trạm Khánh Minh có đôi chút tiếc nuối, khó khăn lắm mới gặp được một cô gái thú vị. Nhưng vì người này là của Lệ Đình Tuấn nên cũng không có gì kỳ lạ.

“Tuấn.” Anh ta hơi nhướng mày gọi Lệ Đình Tuấn một câu.

Lệ Đình Tuấn quay đầu nhìn nhau với anh ta qua cửa sổ.

Trạm Khánh Minh cười với anh, nói: “Anh biết không? Tối qua lúc tôi gặp cô ấy, cô ấy nói với tôi trong lòng cô ấy luyến tiếc anh, không nỡ tổn thương anh”

Nói xong lại nhẹ giọng cảm thán: “Nếu có một cô gái bằng lòng đối xử với tôi như vậy, tôi cũng sẽ tận tâm tận ý với cô ấy.”

Rõ ràng xuất thân gia thế của anh ta cao hơn nhiều so với Lệ Đình Tuấn nhưng Kiều Phương Hạ chẳng có ý gì với anh ta cả. Đây thật sự là lần đầu tiên thấy một cô gái không ham tiền kiểu này.

Hoặc cũng có lẽ là cô ấy rất có nguyên tắc và lập trường đối với tiền tài.

Ánh mắt Lệ Đình Tuấn hơi chuyển động, hỏi ngược lại: “Thật à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play