“Hứng thú xấu xa của anh thật sự là đòi mạng mà” Thẩm Minh Hân cau mày trả lời: “Sớm biết thế này hôm nay em sẽ không qua đây”
“Nếu như em lựa chọn hôn anh thì anh cũng không có ý kiến gì đâu. Dù sao mọi người cũng đều thân quen như vậy cơ mà” Trạm Khánh Minh vui cười, hớn hở đáp lời.
Thẩm Minh Hân không nói lời nào cả, lại quăng cho anh ta cái nhìn khinh thường.
Trạm Khánh Minh không có một trăm người phụ nữ thì cũng phải có đến tám mươi cô. Nếu như cô ấy hôn Trạm Khánh Minh cũng đồng nghĩa với việc hôn gián tiếp với tám mươi người phụ nữ kia. Chỉ vừa mới nghĩ tới chuyện đó thôi là cả người cô ấy đã nổi hết cả da gà lên rồi.
Mọi người trên bàn đánh bài không một ai lên tiếng.
Chưa qua được vài phút, bỗng nhiên Trạm Khánh Minh lại quay đầu sang Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng hỏi cô: “Cô nhìn xem bài này tôi nên đi thế nào?”
Kiều Phương Hạ nhìn quân bài xếp trên bàn, lại nhìn quấn bài trong tay Trạm Khánh Minh.
Tuy rằng có thật sự không biết đánh bài như thế nào, nhưng vẫn hiểu sơ sơ một chút ít. Trạm Khánh Minh chỉ cần ăn quân bài Thẩm Minh Hân mới đánh ra kia là sẽ ù ngay, như vậy là thắng rồi.
Nếu như cô không để cho Trạm Khánh Minh thắng thì chính là đang hướng về Lệ Đình Tuấn.
Nhưng mà vừa rồi Trạm Khánh Minh đã cho cô ra rìa, cô rất vất vả mới nương nhờ Lệ Đình Tuấn giữ lại được, không thể lại chọc giận anh ta nữa.
Cô nghĩ ngợi một chút, cầm lấy quân bài mà Thẩm Minh Hân vừa mới đánh, vô cùng cẩn thận hỏi ngược lại anh ta: “Ăn à?”
Trạm Khánh Minh đang thử dò xét Kiều Phương Hạ, thấy Kiều Phương Hạ nói ăn, anh ta không nhịn được mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô nói: “Cục cưng ngốc nghếch ơi, đây là ù rồi”
“Mới có hơi mười mấy phút mà anh đã ù rồi?” Thẩm Minh Hân nghe vậy cả khuôn mặt ngơ ngác, cô ta theo bản năng quay đầu nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.
Khuôn mặt Lệ Đình Tuấn vẫn lạnh nhạt, lật ngửa các quân bài của mình ra, nhìn về phía Trạm Khánh Minh bên đối diện.
“Nói đi, chọn mạo hiểm hay là nói thật lòng” Khóe miệng Trạm Khánh Minh mang theo ý cười nhìn về phía anh.
Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây rồi nói: “Nói thật lòng.”
“Thế này thú vị rồi đấy” Trạm Khánh Minh cân nhắc một chút, lại liếc nhìn anh chăm chú hỏi: “Anh có yêu vợ của mình không?”
Lệ Đình Tuấn hướng mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ.
Dừng lại vài giây, anh thấp giọng trả lời: “Tôi yêu cô ấy còn hơn chính bản thân mình.”
Kiều Phương Hạ đoán được Trạm Khánh Minh sẽ hỏi câu hỏi kiểu này, nhưng mà cô lại không đoán được Lệ Đình Tuấn sẽ trả lời như vậy.
Cô kinh ngạc nhìn vào mắt anh, trái tim đập thình thịch mạnh mẽ như muốn nhảy ra ngoài.
Thật ra Trạm Khánh Minh rất tò mò về cô gái Phó Kiều bên cạnh Lệ Đình Tuấn rốt cuộc có quan hệ gì với anh. Lệ Đình Tuấn chắc chắn rất yêu vợ của mình, nếu không anh cũng sẽ không kết hôn với cô ấy.
Nhưng mà anh ta không ngờ rằng thế mà Lệ Đình Tuấn lại ở trước mặt Phó Kiều nói trắng trợn ra như vậy.
Anh ta hướng mắt nhìn sang người phụ nữ bên cạnh mình, muốn nhìn xem phản ứng của cô sẽ như thế nào.
Nhưng mà Kiều Phương Hạ đã nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt của mình, cúi đầu giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt.
“Màn khoe khoang tình cảm này hơi nhức mắt đấy” Hoắc Thanh Phong ngồi một bên đánh giá ba người bọn họ, mỉm cười giảng hòa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT